Thực ra bài viết này sẽ rất tiêu cực ạ, nhưng mà mình nghĩ là thà tiêu cực nhưng mình được yếu đuối thật sự còn hơn cứ âm ỉ âm ỉ trong lòng rồi ôi mình a lê hấp lúc nào không hay. No pressure, just sharing. Đừng lấy sự tiêu cực của mình làm áp lực nhé, hãy cứ nghĩ nó là sự yếu đuối của con người khi vùng vẫy thui zi.
Tự nhiên mấy hôm nhìn trong gương, thấy da sạm đi. Xong tay chân cũng thế, mặc dù mình không phơi nắng mấy. À, do mình uống thuốc. Nhìn combo đống thuốc đang xử mình cũng oải hộ mình:
1. Thuốc nội tiết: Mình stress mất hành kinh luôn :)) Mấy tháng và rất chập chờn. Kết luận bác sỹ đơn giản thôi: Em cứ stress nén hết vào trong không bộc lộ ra ngoài thì nó bào bên trong. Thế này không biết bầu bí ntn :))
(Mình không ngại nói ra chuyện này, đ có gì phải giấu. Cũng để cho các bạn nữ đọc được thì làm ơn cứ yếu đuối giùm tui)
2. Thuốc dạ dày: Vẫn thế. Không ăn được cơm ngoài, ăn là nôn. Hoặc như hôm nay stress là cơm nhà cũng không ăn được luôn, nôn. Sáng nay cúi đầu xuống gội đầu thì oẹ lên xuống.
3. Thuốc chống viêm + thoái hoá khớp: Quả tai nạn 2 lần, bác sỹ vẫn kêu đi lại được là oke. Em phải xác định em sẽ không bao giờ hồi phục quay trở lại như ngày xưa. Chỉ có cố gắng điều trị duy trì thôi. Để sống như người bình thường.
4. Thuốc ngủ: Mới được kê sáng nay sau 1 hôm mất ngủ. Có kèm chút an thần. Chị quân y bảo là em cứ như thế này là bị thần kinh thật đấy.
Sức khoẻ như cái đách l. Nhưng mọi việc trong cuộc sống cũng, hmm, chắc cũng mess up. Và nó hay cùng lúc với nhau mới buồn cười, kiểu chí mạng K.O chết tươi không ngóc được dậy.
Gia đình thì có bài toán về tương lai về politics và kinh tế, khi mọi thứ đang hỗn loạn. Còn việc dạy em gái. Mình đứng giữa 2 luồng: (1) Chửi mình là 1 chị gái tồi không khác gì bố mẹ, cứ bắt ép em mình; (2) Chửi mình là 1 chị gái tốt vì vẫn dành thời gian quan tâm lo lắng cho em, không bao giờ bỏ rơi nó bị xã hội dập. Dù thế nào thì mình bỗng nhận ra mình vô tình trở thành giống bố mẹ mình ngày xưa, quá bận rộn để quan tâm và ở cạnh con cái. Mình ghét điều đó, nhưng cũng trở thành điều đó. Nhưng không đi làm thì lấy đâu ra cái gọi là vị thế và kinh tế đây ạ.
Mình nghe quen việc mọi người chửi mình quá tham vọng. Cái gì cũng muốn và cái gì cũng muốn phải được luôn. Nhưng khi cùng mình phân tích thì mọi người cũng công nhận với mình rằng: 50% do mình, 50% do hoàn cảnh bắt buộc. Trông thế mình chả có sự lựa chọn mấy đâu. Bạn cứ thử bị buộc mấy cái tròng vào cổ thì cách bạn đưa ra quyết định sẽ khác ngay. À nó vẫn là trách nhiệm đấy.
1 tuần vừa rồi, lần đầu tiên mình nức nở khóc là trong phòng khách sạn khi mình đi công tác, chỉ có ở 1 mình. Mình không kìm nổi được sự yếu đuối của mình. Mình từng có 2 năm coi thường nó, vì nó làm chùn bước mình thăng tiến trong công việc. Giờ thì mình nhận ra nếu mình không bộc lộ sự yếu đuối đó, không ai biết để san sẻ và làm chỗ dựa cho mình cả. Mọi người chỉ cảm nhận được sự áp lực và khó chịu gồng mình từ mình. Đồng ý cái gì cần professional công việc thì vẫn phải professional thôi. Nhưng xả cái vai ra cho mọi người thấy là mình đ ổn. Xong bạn bè nào đi cafe gặp mình, cũng thấy mình khóc. Không rơm rớm thì cũng gục mặt xuống mà khóc. Tại quá mệt mỏi và yếu đuối, không thể gồng nổi nữa.
Công việc thì... Lên lead rồi, không quậy banh cái công ty lên được nữa. Công ty thì rất bureaucratic, người ta soi trên từng mm. Được cái ổn định giữa tâm bão layoff của các công ty tech. Vẫn có tiền và vị trí không thể bị thay thế. Mình xin thề là mình đã bớt tham vọng hơn rất nhiều so với thời điểm đầu 2022 rồi. Một đứa như mình, chấp nhận an phận ở 1 công ty hơi nhà nc tí :))) Là việc mình đã thoả hiệp, gạt bỏ sự tham vọng của bản thân vì well, chuẩn bị đến cột mốc năm thứ 5 đi làm, mình nhận ra công việc không phải mối quan tâm hàng đầu của mình trong việc khẳng định giá trị bản thân. Nó quan trọng vì nó giúp mình kiếm tiền và gia đình mình ổn định. Hết.
Mình chỉ muốn enjoy cuộc sống, và có một điều gì đó để mình chăm sóc, để mình luôn nuôi dưỡng sự tích cực và tình yêu thương của mình. Bạn mình bảo rằng, mày đủ điên để sống một cuộc sống phóng túng hơn bất cứ những đứa đang ăn chơi ngoài kia. Nhưng gia đình là nơi mỏ neo mày lại. Để mày biết rằng mày phải sống có trách nhiệm cho cả những người xung quanh mày. Cuộc sống không chỉ có mỗi mình là trung tâm vũ trụ. Tình hình vĩ mô như thế này, hấp hối hết cả lũ rồi. Sống vô tri cũng được thôi, nhưng nhớ rằng không ai cover được cho mình nữa đâu.
Có 1 điều mình vẫn nghĩ mình master, là câu chuyện không bỏ lỡ cơ hội. Mình trộm vía may mắn nắm bắt nhanh nhạy về mặt công việc, thị trường và sự phát triển cá nhân. Nhưng chỉ tiếc là, mình không làm được điều đó trong cuộc sống. Mình quá chần chừ, nên mình bỏ lỡ mất. Mình quá lo sợ, nên mình không muốn điều đó chỉ xảy ra một lần rồi vuột khỏi tay mình.
Không biết người bạn ấy, có đủ kiên nhẫn đọc đến đây không nhỉ? Nếu người bạn đủ kiên nhẫn đọc đến đây thì mình cũng xin phép được nói ra một số điều thật lòng: Em chưa bao giờ nói với anh nhưng mà em đã rất hạnh phúc và háo hức khi được anh hỏi rằng có muốn move out sống với anh không, hai đứa start a new life. Anh là người em có cảm giác muốn xây dựng gia đình cùng và tận hưởng cuộc sống, em đã nghĩ rất nhiều tới viễn cảnh để 1 thằng Bơ giống y khuôn đúc bố nó :)) Nhưng cuộc sống mà, cùng lúc anh hỏi, em vướng quá nhiều việc gia đình cần phải bỏ cả công việc cá nhân xuống để xử lý. Em nghĩ rằng chỉ cần đợi nhau thêm chút, kiên nhẫn ổn định hơn chút rồi thực hiện điều này cũng không muộn. Nhưng mà đấy, ai mà đợi được em :)) Hai đứa mình cũng buồn cười nhỉ, đứa còn lại chìa tay ra thì đứa kia không nắm và ngược lại. Mặc dù mồm thì trách anh sống có trách nhiệm lên nhưng thật tâm thì, em mong anh có thể enjoy cuộc sống như hiện tại. Kiểu có gì tận hưởng nấy, có bánh mì hay mì gói thì ăn, miễn hạnh phúc là được. Mỗi người theo đuổi một mục đích khác nhau trong cuộc sống, em cũng theo đuổi niềm vui nhưng niềm vui của em đang bị đặt xuống dưới trách nhiệm. Khi anh chưa bị vướng bận trách nhiệm gì thì hãy cứ be yourself và enjoy life as much as it could be. I'm still so proud of you and you're really a part of me. Chỉ là, well frankly speaking, em mất anh thật rồi :)) I'm out of time cuz you made up your mind.
Kết luận lại thì, mình phải đi tìm kết luận cho cái đống hỗn độn này đã. Mình chỉ mong mình ngủ được và ăn lại được. Hết.
Hihi để mình vẫn đi lại được thì cứ 2 ngày/lần, xung kích điện cho cơ nó biết chân còn sống nha :)))) Chân trái mình châm cứu chảy máu no feeling :))) Dây thần kinh bất ổn
Hihi để mình vẫn đi lại được thì cứ 2 ngày/lần, xung kích điện cho cơ nó biết chân còn sống nha :)))) Chân trái mình châm cứu chảy máu no feeling :))) Dây thần kinh bất ổn