Di sản bất tử của Nujabes

Di sản bất tử của Nujabes
Xem bài viết gốc
Nujabes là chủ một hãng đĩa than, một nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng, trên tất cả, anh là một học sinh ưu tú của hip hop.Vì độ dài của bài viết, những người đóng góp sẽ được liệt kê thành danh mục như dưới đây:
Nujabes (bạn đang ở đây)
Pase Rock (bình luận xuyên suốt bài viết)
Marcus D
Substantial
Funky DL
Nao Tokui
DJ Ryow
Trân trọng cảm ơn những người đóng góp sau đây:
  • Maxwell Turberville
  • Josué Silva
  • THM/TMM
Guinness Records và Sweet Sticky Thing
Nujabes lớn lên ở phía đông Tokyo, Nhật Bản và bị hấp dẫn bởi âm nhạc từ khi còn nhỏ, anh còn sở hữu thêm hãng đĩa Guinness Records ở Shibuya, đầu tư cho bản thân trong mảng kinh doanh âm nhạc. Cửa hàng về thể chất đã bị đóng cửa vào năm 2011, một năm sau khi anh qua đời. Tuy nhiên, nó tiếp tục được vận hành online thông qua Tribe, cửa hàng nằm bên dưới Guinness Records ở tầng thứ 3, cũng là nơi xoay sở doanh số bán ra cho Hydeout Productions. Dưới đây là một video về cửa hàng của anh được cũng cấp bởi DJ Sahara
Pase Rock, một trong những người bạn thân nhất của Jun, đã cho tôi những hiểu biết lý thú khi nhìn nhận những động lực nào đang thúc đẩy của các cửa hàng đĩa ở Tokyo:
Vậy, như anh đã biết, ngày trước mỗi cửa hàng đĩa ở Nhật có những thể loại phong cách và gout âm nhạc riêng. Giờ những điều đó đã mất hết rồi và anh đi đến mỗi cửa hàng đó vì bất kì loại nhạc nào nó có, nhưng hồi đó nó trở thành đặc điểm nhận dạng cho mỗi cửa hàng. Cửa hàng của Jun là một trong số đó, và nếu có một thuật ngữ tốt hơn thì nó sẽ là một điểm đến của hip hop underground.
Hãng đĩa anh ấy hướng nhiều hơn đến những thứ mà bạn sẽ sample và hip hop underground. Soul, jazz, nhiều thứ tương tự. 60% hip hop underground, 40% các thứ khác. Jun không thích hip hop thương mại lắm, nên nếu không có thứ gì giống như DJ Premier, Pete Rock, hay Five Deez, thì anh ấy sẽ chẳng phải fan của của nó đâu.
Trong lúc làm việc ở hãng đĩa, Jun cuối cùng đã dấn sâu vào thế giới của sản xuất âm nhạc, thế giới nơi anh có thể tự làm beat riêng cho mình. Như việc học cách một sợi dây thừng được chế tác, Jun đã remix bản One Love từ Album Illmatic của Nas và mix nó với bản thu âm nổi tiếng vào thời điểm đó, để dành được sự chú ý cho tên tuổi của mình (Dimention [sic] Ball vào thời điểm đó) - một kĩ thuật được công nhận như là “sự hối hả điên cuồng” bởi Pase:
Theo tôi anh ấy đúng là đã làm một bản bootleg dành cho One Love, đó là những gì em trai của Jun nói lại với tôi. Anh ấy lúc đó lấy bản đó chuyển vào đĩa than, sau đó ném nó vào kho lưu trữ nhạc của Nas (trong cửa hàng của mình). Vậy nên khi người ta sẽ tìm kiếm Nas, một trong những nghệ sĩ hàng đầu vào thời điểm đó, và họ sẽ đột nhiên bắt gặp bản remix kỳ lạ này và nghĩ “Ai là Nujabes vậy?” mà không không biết người đó thực sự chính là chủ nhân cửa hàng.
Hối hả điên cuồng. Thủ đô Tokyo có 10 triệu người sinh sống, vậy nên rất nhiều khách hàng đi ngang qua cửa hàng, và anh ấy đã làm việc đó rất tốt. Tôi đã học được sự hối hả đó từ anh ấy.Cũng trong năm đó, một mixtape 36 bài - 18 bài A-side và 18 bài B-side - tên là Sweet Sticky Thing ~ Reload All Good Music From Old To The New ~ đã được phát hành bởi Hydeout Recordings (bây giờ là Hydeout Productions, một công ty anh em). Thường được mọi người thảo luận và nhắc đến với cái tên đơn giản, Sweet Sticky Thing, là một cái gật đầu đến album Honey của Ohio Players.Cuộn băng cassette đó được xem như chiếc Chén Thánh trong giới sưu tầm băng nhạc hip hop underground, được phát hành cực kì giới hạn chỉ dưới dạng băng cassette và chỉ ở địa phương. Nó là tác phẩm hoàn thiện đầu tay của anh dưới nghệ danh Nujabes.
Mặt trước Sweet Sticky Thing
Vỏ băng nhạc của Sweet Sticky Thing (ảnh: Maxwell Turberville)
Danh sách bài hát của Sweet Sticky Thing (ảnh: Maxwell Turberville)


Băng cassette của Sweet Sticky Thing (ảnh: Maxwell Turberville)
Nujabes cũng bắt đầu hợp tác với L-Universe gần thời điểm đó, ngày nay còn được biết với cái tên Verbal. Đôi lời của Marcus về chuyện này:L-Universe là Verbal. Verbal là một siêu sao cực kì nổi tiếng. Rất nhiều người biết điều này. Mà tôi lại chẳng mảy may biết điều này cho đến khi bay về lại Seattle, gặp một người bạn của tôi, khi tôi cho anh ta xem bức hình và nói rằng “Tớ có một bức hình chụp chung với L-Universe nè, anh ấy từng collab với Jun đó.” và thế là bạn tôi kiểu “Yo, đó là Verbal mà!”

Ain't No Mystery, sự hợp tác giữa Nujabes và L-Universe (Verbal)

Sáng tác To This Union A Sun Was Born cùng Substantial
Stanley “Substantial” Robinson, một nhạc sĩ, một nhà hoạt động xã hội tâm huyết, một người tổ chức cộng đồng, và một phần của Bop Alloy (bên cạnh Marcus D), cũng là một học sinh của hip hop trong 2 thập kỷ qua. Tất cả đều bắt đầu từ một cú điện thoại.Tôi gặp Jun qua một người bạn hồi đại học. Người bạn này sau này trở thành một rapper còn được biết đến với cái tên Sphere Of Influence. Khi bạn ấy trở về nhà ở Nhật, anh nhận được một công việc tạm thời tại cửa hàng đĩa của Jun. Đó là trước khi có ai biết đến cái tên “Nujabes”.
Jun nhờ cậu ấy kiểm tra xem vào thời điểm đó có rapper nào ở New York đáng để collab hay không, và cậu ấy đã bảo Jun nghe nhạc của tôi.Cậu ấy chơi một mixtape được tôi làm khi học ở trường, tên là Disc 1, có tôi ở trong ấy. Điều tiếp theo mà tôi biết, là Jun gọi cho tôi mà chẳng hề báo trước.
Lúc đầu tôi nghĩ đó là một cuộc gọi trêu đùa. Người đàn ông ở đầu dây bên kia có chất giọng rất dày, và tôi có cả đống bạn là những gã hề (những kẻ thích đùa) nên tôi cứ tưởng anh ta là một trong số họ.May thay, tôi đã không dập máy, và tôi đã xem cuộc gọi của anh ta là nghiêm túc. Anh ấy bảo tôi gửi sang một vài thứ, và tôi đã gửi nhiều hơn yêu cầu. Sau khi nghe thử, anh gửi lại cho tôi một vài beat. Chuyện đó diễn ra vào năm 1999 và kết thúc bằng việc ký một hợp đồng với anh ấy không lâu sau đó, và vào năm 2000 anh ấy đưa tôi bay một chuyến đến Nhật trong 1 tháng. Đó là lần đầu tiên tôi gặp anh ấy bằng xương bằng thịt. Đó là khi chúng tôi bắt đầu làm dự án To This Union a Sun Was Born.Điều này đã được xem là cột mốc đầu tiên của họ cho mối quan hệ gắn bó keo sơn, để rồi cùng nhau làm nhạc rất nhiều năm sau đó. Sub cuối cùng cũng quay trở lại Tokyo để thu Blessing It, track mở đầu của Metaphorical Music.Giai đoạn đó thì sau này rồi. Những bài lúc đầu với album ra mắt của tôi đã được thu âm, tôi muốn nói là, tháng năm 2000 thì phải. Sau đó khi tôi quay lại đó Tokyo để thu Blessing It, tôi cũng thu luôn một vài track chưa được phát hành, cũng như Eclipse.Khi được hỏi về số lượng bài anh và Jun đã viết, Sub đặt con số nằm ở giữa 30 và 40, với một nửa trong số chúng đến giờ vẫn chưa được được phát hành. Mặc dù có những lúc thăng trầm trong studio, đến cuối ngày, hai người luôn biết cách quay lại và chắc rằng mọi thứ đều đúng mực giữa cả hai. Một mối quan hệ đủ đầy.Đúng vậy đấy; về cơ bản thế là đủ cho một album và một EP. Tôi nghĩ sẽ không sai khi nói rằng chúng tôi đã làm giữa 30 và 40 bài.…
Thật là dễ dàng cho chúng ta để nhớ về những lúc mọi thứ để tích cực và dễ chịu; những khuôn mặt hân hoan và những tràng cười giòn giã. Tôi tức phát khóc trước gã đó. Chúng tôi có những lúc đã đi quá xa, có những trận khẩu chiến thực sự, lên giọng lẫn nhau, nhưng chúng tôi luôn biết cách quay lại và lại đi ăn cùng nhau như lúc đầu.
Tôi cảm giác đó là một mối quan hệ đủ đầy; có cái tối và có cái xấu. Ở những người tôi yêu thương, gắn bó với tôi và có những trải nghiệm cảm xúc mạnh mẽ nhất, mối quan hệ đó không phải lúc nào cũng là một mặt, hay một chiều. Nó là một dải quang phổ của những cảm xúc, và tôi hài lòng rằng mình đã có tất cả những trải nghiệm với anh ấy. Từ cái tốt, đến cái-không-tốt-lắm.Quan trọng hơn bất cứ thứ âm nhạc nào họ làm ra chính là mối quan hệ cả hai dành cho nhau, trở thành bạn bè thân thiết qua nhiều năm, cùng với sự giới thiệu của Jun đến văn hóa Nhật Bản và mọi điều khác đến với anh trong dịp được ở lại Nhật dài ngày. Một nhân cách khiêm tốn và đáng kính trọng, Sub luôn có sự hứng thú với những đặc điểm tính cách đó và thấy nó, nhìn rộng ra được phản chiếu trong văn hóa giao tiếp của Nhật Bản:Tôi thích con người khiêm tốn đến nhường vào với những thứ họ có thể làm tốt, mà chẳng có nhiều sự khoe khoang. Nếu họ đó nói mình có thể làm việc gì, điều đó nghĩa là họ có thể làm việc đó cực kỳ giỏi.…Đó là một điểm lớn cần ghi nhận đối với tôi. Bạn có thể vừa vĩ đại vừa khiêm tốn cùng một lúc.Sub tiếp tục kể chuyện anh ấy và Jun từng đi ăn curry tại cùng một địa điểm hết ngày này đến ngày khác khi anh còn ở Nhật như thế nào. Một phép thử chứng minh Jun là một người sành ăn có hạng, một curator của Good Eats, có ham muốn được chia sẻ điều đó đến bạn bè để ai cũng có thể tận hưởng như anh..Jun rất am hiểu về đồ ăn; nếu có khi nào anh ấy tìm một địa điểm ăn uống - anh thích món cà ri - đó chính là nơi này, nhà hàng này, nơi mà lần nào chúng tôi cũng ăn, được gọi là Bowery Kitchen. Chúng tôi yêu địa điểm này; chúng tôi thường đi đến đó hai lần một tuần.
Bowery Kitchen nổi tiếng với món cà ri của họ là địa điểm mà Sub và Jun thường đi ăn.
Một bức ảnh ở bên trong quầy hàng
Có lẽ đây là lý do đằng sau cái tên Ristorante/good music cuisine: makin’ good beats like cookin’ good foods - một mixtape được phát hành vào năm 2002, với một con mắt thẩm mỹ dành cho nghệ thuật ẩm thực, hòa trộn cùng thanh âm mượt mà và thư thái của những bài nhạc không lời.
Một mixtape với tính thẩm mỹ gợi nhắc đến văn hóa nhà hàng truyền thống Italy (ảnh: Maxwell Turberville) 
Chia sẻ là rất quan trọng với Jun, đặc biệt với âm nhạc trong việc truyền tải thông điệp thông qua âm thanh, đưa một phần trong anh vào âm nhạc của mình và mang lại cảm xúc cho người nghe.Khi bạn nghe nhạc của anh ấy, bạn lắng nghe những phần trong con người anh, mà thuộc về những hoàn cảnh khác nhau. Có những nhịp beat nào đó bạn có thể nghe niềm hạnh phúc, nỗi buồn đau, một số khác thì chỉ là sự thư giãn, hay một chút hỗn loạn.Bất cứ ai làm việc gần với Jun sẽ nói cho bạn biết, anh ấy rất giống một học sinh của trường học hip hop và thu nhận ảnh hưởng một cách rộng rãi trong môi trường xung quanh, để chế tác và tinh lọc cho âm nhạc của chính mình. Những mối quan hệ gắn bó này là một phần to lớn của thứ tạo nên âm nhạc mà người nghe còn ưa thích đến tận ngày nay. Sub kết thúc bằng việc diễn tả rõ ràng việc Jun qua đời đối với anh như thế nào lúc đó và bây giờ, bởi bao nhiêu thời gian mà họ đã dành cho nhau và nó chân thành đến mức nào. Một người bạn thân thiết, không chỉ là một hình tượng âm nhạc được phát hiện trên Youtube. Một mối quan hệ đậm sâu hơn cả âm nhạc, gần gũi hơn cả gia đình:Tôi đoán là đối với tôi, nó không chỉ là một thứ gì đó như một giấc mơ. Nó thực lắm. Vợ tôi, người con gái được nhắc đến trong bài Eclipse, người kề bên tôi suốt 20 năm, đã gặp anh ấy trong chuyện đi thứ hai đến Nhật của tôi. Khi ai đó gần bên bạn - bởi vì rõ ràng tôi không thấy Pase hay Funky DL or Shingo thường xuyên - có ai đó kề bên bạn, xuất hiện thường xuyên trong cuộc đời bạn, ai đó là chứng nhân cho những thử thách chúng tôi đã đối mặt và cách chúng tôi vượt qua chúng cùng nhau, càng khiến mối quan hệ đó thực hơn với tôi.Theo dấu chân của Funky DLFunky DL, một nhà phân phối và nhà bảo tồn hiện đại cho tất cả thứ gì liên quan đến jazz, đã ra nhạc trong suốt hơn 20 năm. Một nghệ sĩ được ngưỡng mộ vì những bản mix jazz-hop và làm việc ở Anh Quốc, DL sử dụng những nhà xuất khẩu Anh Quốc để phân phối đĩa than trên toàn cầu. Một nhà nhập khẩu tại Nhật, một khách hàng trung thành của đĩa than DL, là hãng đĩa Guinness Records. Đặc biệt, người chủ của nó, Jun Seba.Anh ta mua đĩa của tôi được khoảng một năm rưỡi thì nó xảy ra khi tôi quyết định để số điện thoại di động của tôi vào một trong trong lần phát hành của mình.Anh ta gọi điện cho tôi, đó là vào năm 1999, anh ta gọi cho tôi và giải thích mình là ai, gọi cho tôi có ý gì và anh bắt đầu sản xuất nhạc và thực sự thích phong cách của tôi như thế nào. Anh ấy bảo thực sự đã cố gắng liên lạc với tôi trước đó.Tôi đang phân phối cho Utmost Records, và cứ mỗi khi anh ấy có ai bắt máy, người ta nói rõ ràng là sẽ chuyển thông tin đến cho tôi, thông tin chi tiết và những thứ kia, nhưng họ không bao giờ chuyển, vậy nên mất một thời gian để hai chúng tôi kết nối được với nhau. Anh ấy gọi tôi vào năm 99 như đã đề cập, và chúng tôi liên lạc với nhau chỉ đơn giản như vậy, qua máy điện thoại di động của tôi.Chính phương pháp trực tiếp này mà Jun đã dùng để liên lạc với những nghệ sĩ nước ngoài, điều này đã cho phép anh âm nhạc của anh đa dạng hơn và hợp tác rộng hơn. Tổng cộng 10 bài đã được viết ra giữa DL và Jun; 5 bài trong chuyến đi đầu tiên đến Tokyo, và 5 bài trong năm sau đó, năm 2000.  Tuesday Evening, sự hợp tác giữa Jun và Verbal, một MC người Nhật chưa được biết đến nhiều lúc đó, là một trong một số những bài hát từ giai đoạn đó đến bây giờ đã hai thập kỷ mà vẫn chưa được phát hành.Lần cuối cùng tôi nghe bài hát đó, nó được trình diễn bởi Verbal tại một đêm nhạc tưởng nhớ Nujabes trong một hộp đêm. Một điều về Nujabes là anh ấy rất chọn lọc khi ra nhạc, ngay cả khi anh đã thu âm rất nhiều bài hát. Chỉ với việc anh ấy cảm nhận như thế nào về một bản thu vào thời gian đó, cũng đủ quyết định bản thu đó có được phát hành hay không, hay được xếp vào kệ.Thông tin hữu ích nhất mà tôi có được từ Jun trong suốt cuộc hành trình này chính là cách tiếp cận của anh ấy về mặt kinh doanh trong nền công nghiệp âm nhạc Nhật Bản, như DL nói. Là một chủ hãng đĩa than, Jun biết rõ để âm nhạc thay đổi như thế nào, và bắt kịp với xu hướng hằng ngày để luôn đón đầu các đối thủ cạnh tranh, bằng việc điều tra thứ gì hot và thứ gì không. Thẩm mỹ của kinh doanh và âm nhạc đóng vai trò lớn trong những cách tiếp cận đã trở thành công thức của Jun.Anh ấy dạy tôi nhiều điều về thuyết trình, về những ý tưởng đáng suy nghĩ về tính thẩm mỹ cho một album. Ví dụ, chúng tôi đã làm một album tên gọi là Latin Love Story… Vậy nên, tôi làm album theo sau đó là Latin Love Story: Volume 2.Jun nói gì đó kiểu như:“DL này, đó không phải ý tưởng hay để đặt tên cho những thành công của cậu , như Volume 1, Volume 2, hay Remix. Đó là những bài hát cậu đã thu rồi, vậy hãy xem xét lại lần nữa. Thay vì gọi nó là Latin Love Story: Volume 2, sao không gọi nó là Music from Naphta?”Naphta là tên đầu của tôi. Anh ấy bảo điều này sẽ thu hút thị trường Nhật, bởi vì họ sẽ không biết “Naphta” là gì. Một địa danh, một người, hay một đồ vật? Và thế là trong đầu họ sẽ lóe lên sự tò mò thích thú về sản phẩm. Jun thường cho tôi những lời khuyên và những hiểu biết sâu về những thứ như vậy.Nhiều suy nghĩ thực tế và khôn khéo của anh cũng được hé lộ. Chúng lấp lánh một câu hỏi rằng chính xác thì làm thế nào những album nào đó được xem là huyền thoại và được ngưỡng mộ nhiều hơn ở châu Á khi nói đến hip hop, cùng với Slick Rick, như DL kể chi tiết dưới đây cùng với Takumi Koizumi, quản lý tour của Jun và thương hiệu của Hydeout vào lúc đó:Nói đến Jun và quản lý của anh ấy Takumi, tôi nhớ lại có một lần chúng tôi đang nói chuyện về album của Slick Rick, Children Story. Anh ấy nói DL này, khán giả ở Nhật có thể không biết cậu đang gieo vần về cái gì, nhưng họ có thể thưởng thức âm thanh của nó.…Ngay cả khi một người Nhật không nói tiếng Anh chăng nữa thì họ cũng biết từ “children” hay “child” và biết từ “story” và có một vài ý tưởng cho những gì album nói đến.Sau khi Jun qua đời vào năm 2010, DL đề cập đến việc phải khó khăn thế nào để tạo ra những đoạn nhạc tốt như trước đó để ghép nó vào Spiritual State, một dự án sau khi Jun qua đời được phát hành vào năm 2012, một lời thương tiếc đến Jun. Mặc dù dự án đó có chất lượng tốt, một số lượng lớn nhân lực bao gồm Takumi đã làm việc không ngừng nghỉ để cố gắng xếp nối đoạn nhạc và quyết định hình hài bài hát đó được sẽ như thế nào.Đã mất một thời gian dài để tìm ra cách giải quyết mọi thứ. Ngay một thứ đơn giản như một âm thanh piano, nó cũng sẽ phải hợp với bài đó. Với phần mềm làm nhạc ngày nay, bạn có thể mở một cửa sổ và có 50 âm piano trong đó, bạn sẽ chọn cái nào? Một âm cứng, một âm mềm, một âm ổn định hay một âm dễ biến đổi.Đó là thứ mà tôi cho là rất thú vị khi nói về dự án cuối cùng của anh ấy.Về phần Funky DL, anh ấy tiếp tục làm nhạc jazz-hop, trong lúc vẫn giữ những lời vàng ngọc của Jun trong đầu khi anh định vị nền công nghiệp âm nhạc hiện nay.Shing02 và bộ sáu Luv(Sic)Shingo “Shing02” Annen đã đóng đinh những bài hát của Nujabes suốt nhiều năm. Bộ sáu Luv(Sic) là một thực thể tồn tại hiếm hoi không chỉ trong bối cảnh hip hop Nhật, mà còn trên bình diện chung. Một series 6 phần sống một quãng đời gần 15 năm, nó đã đứng vững trước phép thử của thời gian và trở thành một trong những sự kết hợp thú vị nhất trong âm nhạc.
Artwork của bộ sáu Luv(Sic)
Pase nói rằng beat của Luv(Sic) thực chất đã được Jun đưa cho mình đầu tiên, nhưng sau khi không cảm thấy con beat mang lại cảm xúc nhiều như mình nghĩ, nó đã được trao lại cho Shingo:Beat gốc của Luv(Sic) nhiều người biết Shing02 đã rap vốn dĩ là của tôi, tôi bắt đầu thu âm một bài hát với nó nhưng tôi lại không thực sự thích nó lắm  nên tôi đã bỏ nó và anh ấy đã gửi nó cho Shingo.Tôi tiếp tục hỏi về nó ở một góc nhìn khác, liệu bây giờ anh ấy còn giữ quan điểm trên khi nói về cảm xúc dành con beat đó hay không:Phần lớn là có. Thế mà giờ tôi lại có một sự trân trọng dành cho nó đấy. Tôi hiểu Shing02 sẽ làm Luv(Sic) và những gì Jun sẽ làm. Sau khi tôi nghe bài hát đó, con beat trở nên rõ ràng đối với tôi. Tôi nghĩ rằng Shingo đã trả lại công bằng cho nó. Tôi đã không thể thổi hồn cho bài hát như cái cách anh ấy đã làm. Điều phàn nàn lớn nhất của tôi với Jun là trống của của anh ấy, chúng rất khô vào lúc đó. Tôi thì lại không thích của nó. Đó, và anh ấy còn làm cho nhịp beat đúng thời gian một cách hoàn hảo nữa.Chúng cực kỳ chính xác, không có swing ở hi hat. Và đối với Fat Jon và tôi, chúng tôi rất cứng rắn về “luật” dành cho beat. Hi hat cố định mà không có swing chẳng khác gì Bảy mối tội đầu trong Kitô giáo. Nhưng lúc đó tôi còn trẻ, ngây thơ và chưa cởi mở lắm. Jun đã giúp tôi khá nhiều để thoát khỏi cái định kiến đó. Nói không ngoa khi anh ấy đã mở ra những chân trời mới trong tôi.Lần phát hành đĩa than Bộ sáu Luv(Sic) đó cũng là cả một câu chuyện. Những dòng sau đây được kể bởi chính Shingo, khi nói đến những lần hợp tác và cách chúng diễn ra:Tất cả chúng ta đều biết rằng tình yêu có thể làm ta khổ sở. Tình yêu chân thành xoay chuyển hoàn toàn cuộc sống của bạn, một cảm giác có thể chuyển hóa thể trạng cơ thể bạn và khiến bạn hoàn toàn bất lực.…Tình yêu từ chối những công thức, nó vạch ra ranh giới giữa điên dại và tâm linh, dù cơ hội có mong manh đến đâu, một khi bạn đã gặp được người mình yêu, bạn có thể tạo ra thứ gì đó có thể tồn tại lâu hơn chính cuộc đời mình...Anh ấy tiếp tục giải thích từng mảnh ghép của câu đố, bằng việc đề cập đến phần scratch xuất hiện với mật độ nhiều và dày đặc xuyên suốt Series (được thực hiện bởi nhiều DJ cũng là bạn của anh, bao gồm SPIN MASTER A-1 và những người khác), thứ mà ai cũng nhận ra như là âm thanh đặc trưng trên mỗi beat:Tầm quan trọng của phần scratch DJ đối với toàn bộ series Luv(Sic) không thể bị đánh giá thấp. Tôi đã thấm nhuần từ rất sớm rằng có một phần cào tốt cho một ca khúc rap chính là chìa khóa, vậy nên tôi đã mất thời gian để chọn lọc những sample từ nhiều nguồn. Tất nhiên chúng tôi chỉ dùng bản thu đĩa than và không có ngoại lệ, điều này củng cố thêm cho thẩm mỹ analog mà Nujabes luôn trung thành.Tôi đã liên lạc với Shingo để có được những bình luận chi tiết hơn; anh khẳng định một cách nhún nhường rằng anh đã nói mọi thứ cần thiết thông qua âm nhạc, và hy vọng tất cả mọi người sẽ tiếp tục tận hưởng những tác phẩm của anh và Jun. Dưới đây bạn có thể thấy những bản scan của những poster concert, với sự cung cấp của Maxwell Turberbille.
Ghi chú 1
Ghi chú 2



Khám phá âm nhạc và bản thân với Nao TokuiGần hai thập kỷ trước vào năm 2001, Nao gặp Jun tại một Workshop về xử lý tín hiệu số ở Nhật, một buổi workshop mùa hè tăng cường trong 5 ngày  bao quát những thuật toán và kỹ thuật được dùng trong xử lý tín hiệu và âm thanh, thông qua việc sử dụng Max/MSP, một ngôn ngữ lập trình hình ảnh cho âm nhạc.Nếu tôi nhớ không nhầm, đó chính là phần bài giảng cuối cùng trong buổi sáng của ngày đầu tiên của workshop. Lúc đó tôi chẳng biết ai cả nên đành chọn đại một ghế trống để ngồi.Ngay cạnh tôi, có một gã có vẻ trầm tĩnh và tự chủ, có vẻ già hơn một vài tuổi so với tôi. Sau bài giảng, bằng cách nào đó chúng tôi đã bắt đầu trò chuyện và giới thiệu bản thân với người kia.Anh ta nói: “ Tôi làm nhạc hip hop”Đây được xem như khởi điểm cho tình bạn của họ. Dõi theo một vài giai đoạn, Nao mời Jun đi chơi và thảo luận về âm nhạc; sau khi nghe một đoạn ngắn ca khúc trong album sắp tới Mind The Gap của Nao, Jun đã quan tâm hơn đến việc hợp tác. Điều này đã họ đến việc làm việc cùng nhau trong Rotary Park, được cho là một trong những bài hát mang tính thử nghiệm nhất trong danh sách bài hát của Jun. Thật vậy.Sau khi buổi workshop kết thúc, cả hai quay trở lại Tokyo, để tiếp tục tạo dựng lý thuyết và khám phá thứ mạnh mẽ nhất của hai người - một niềm đam mê bất tận với âm nhạc. Nao, nói về giai đoạn đó:Suốt thời gian ở studio, chúng tôi đã thử nghiệm nhiều ý tưởng khác nhau chủ yếu vào việc lấy sample, sequencing và những hiệu ứng âm thanh phức tạp sử dụng granular synthesis và những thứ tương tự.Những mẩu ý tưởng đó/những điệu trống làm nửa vời/những hiệu ứng âm thanh hẳn phải nằm đâu đo trong ổ cứng của anh ấy, nhưng tôi tin rằng Rotary Park chính là track đầu tiên mà chúng tôi đã cố gắng hoàn thành.Tôi nghĩ chúng tôi đã dành quá nhiều thời gian vào việc khám phá những ý tưởng mới, hơn là thực sự sáng tác nhạc, một điều tôi thật sự nuối tiếc sau này...Rõ ràng là ham muốn phải uốn nắm và bẻ cong âm thanh cho đến giới hạn của nó đã tạo nên tầm nhìn riêng anh khi đặt cảm xúc vào từ những viên đá quý mà anh đã đào bới, trên toàn cầu.Tình bạn của Nao và Jun giờ vẫn là một sự đặt kề nhau thú vị. Một chuyên gia về khoa học máy tính tài năng cùng đồng hành với một chủ hãng đĩa lâu năm. Cả hai đã đắm chìm vào địa hạt của âm thanh để đi xa hơn, người này đẩy người kia đến những ranh giới sáng tạo, mà kết quả là một sản phẩm kỳ cục nhưng được kiểm soát. Một niềm hạnh phúc vô bờ họ.Phương pháp luận phía sau Metaphorical MusicCó lẽ nó là album nổi tiếng và được fan yêu thích nhất mà Nujabes từng phát hành. Một đợt phát hành vào cuối năm 2003 một vài tháng sau Hydeout Productions First Collection, một cú phát giáng vào sự thay đổi mô hình nền hip hop đại chúng - điều có vẻ là dấu chấm hết cho gangster rap và sự bắt đầu của triều đại của Kanye, tiếp nối sau album ra mắt đầu tiên College Dropout, một vài tháng sau đó - Metaphorical Music không phải là một lần ra mắt được nhiều người biết đến vào thời điểm đó, cũng không được thế giới đón nhận đến mức như ở bây giờ.
Tuyển tập nhạc hay nhất của Hydeout có tựa đề Hydeout Productions First Collection, ra mắt vào tháng 4 năm 2003
Được thu âm và mix chủ yếu tại Park Avenue Studio, dự án 62 phút này chứa đựng một số trong những bài hát đã trở thành biểu tượng của Jun, những bài hát như được sùng bái này đã lan truyền rộng rãi trên toàn thế giới sau khi Samurai Champloo được phát sóng. Lúc trò chuyện với Marcus về album này, anh bắt đầu trang luận về một sai lầm thường gặp giữa những người nghe nhạc của Jun:Beat Laments the World luôn bị nhầm lẫn với ca khúc cuối của Samurai Champloo. Chúng về thực chất giống nhau, nhưng beat thì đã được làm lại/thêm thắt chi tiết vì nội dung của anime. Uyama đã chơi phần piano riff (đoạn nhạc dạo) ở bản gốc.Lắng nghe Beat Laments the World, bạn thấy nó nghe hao hao giống bản gốc, và nó cũng có một phần acapella của Pase trong Blessin’ It. Mặt khác, Shiki no Uta cũng mềm mại hơn. Tiếng trống được hạ tông xuống. Âm filter/synth bass đã được làm sạch và thay đổi vv, và nó về tổng thể có nhiều đất cho vocal của ca sĩ  hơn. Nó bớt thô hơn.
Metaphorical Music - Album có lẽ được được yêu thích nhất của Nujabes, ra mắt vào tháng 8 năm 2003
Sự thô ráp và khả năng mang lại những cảm xúc mạnh mẽ chỉ bằng âm nhạc chính là thứ người nghe có thể cảm nhận được. Đã có một sự chuyển dịch đáng kể từ sau khi làm việc cùng với Fat Jon với phần nhạc phim cho Samurai Champloo. Một sự chuyển dịch tới mức độ ẩn ý, cũng như về mặt kỹ thuật, như Pase đã đề cập:Tôi sẽ nói 4 con người đặc biệt sau đây: Nao Tokui, Uyama Hiroto, Fat Jon và Monorisich, đã đóng góp rất nhiều trong việc hình thành nên âm nhạc của Nujabes.Vậy nên đâu phải sáo rỗng khi nói sự sản xuất Metaphorical Music được chú dẫn bởi nhiều tượng đài hip hop như là một trong số ít những đỉnh cao của lo-fi và jazz hop, và có khả năng giúp hoàn thiện trong ta một tình cảm rất riêng chẳng nơi nào có được. Marcus có một vài thông tin làm sao tất cả điều đó đã đến cùng một lúc với nhau:Từ những gì tôi biết anh ấy dùng một cái MPC2000XL, và những thiết bị phần cứng khác. Anh ấy cũng dùng Pro Tools nữa…Anh ấy lấy sample một cách nghiêm khắc từ đĩa than như tôi được tiết, và đến giờ vẫn có một bộ sưu tập lớn. Tôi thấy mình may mắn khi được thừa kế một trong những turntable từ Guinness Records. Nó là một chiếc SL-1200 MK3 cũ đến mức gần hỏng nhưng tôi vẫn dùng nó mỗi ngày khi làm nhạc.Một trang từ một tạp chí hip hop và kỹ thuật âm thanh của Nhật từ năm 2003 được cung cấp bởi Josué Silva đã mang lại những hiểu biết sâu sắc vào việc thiết lập rõ ràng những thứ được dùng để tạo ra album này, cũng như các phần của nhạc phim Samurai Champloo, như ta thấy dưới đây.


Bạn có thể để ý trang thứ hai, có hai chiếc SL-1200 MK3; chiếc Marcus nhắc đến trong đoạn phỏng vấn chính là một trong hai chiếc. Nó đã được chuyển lại cho anh ấy.Lần phát hành the first Hydeout Collection tape, một dự án 14 bài với sự hợp tác cùng Monorisick (DJ Deckstream) và L-Universe, cũng như Metaphorical Music, được cho là nguồn gốc của sự công nhận toàn thế giới dành cho Jun, đã dẫn đến sự theo đuổi như thể sùng bái dành cho âm nhạc của anh ấy.Samurai Champloo: Một sự kết hợp giữa nước Nhật truyền thống cổ xưa với Hip-hopTiếp cận một thời kỳ Edo/Tokugawa Nhật Bản táo bạo và lỗi thời (1603-1868), Samurai Champloo tràn ngập trong tâm trí người xem với một niềm ưa thích cho anime. Bức hình phía trên được cung cấp bởi mcorrgon. Mặc dù đây không phần nỗ lực đầu tiên, nó là một ví dụ làm thế nào một thế giới mới có thể được thiết lập với việc xác định chính xác thời kỳ lịch sử. Lời từ chính đạo diễn:Bộ phim được lấy bối cảnh trong suốt kỷ nguyên Edo 60 năm sau khi bóng ma của cuộc nội chiến đã qua đi. Nhưng hãy bỏ qua những chi tiết lịch sử mà nghĩ về nó cơ bản giống như một thời kỳ lịch sử nào đó 60 năm sau khi kết thúc chiến tranh.Mặc dù Shinichiro Watanabe đã được biết đến vì đan cài đa dạng các thể loại âm nhạc vào trong anime một cách hoàn hảo, đây là lần đầu tiên hip hop được huyền thoại anime quê ở Kyoto đạo diễn. Thừa nhận dù không phải người hay nghe nhạc hip hop, ông ấy vẫn cương quyết muốn làm một tác phẩm có sự hòa trộn khác lạ. Khoảng 7 năm sau lần đạo diễn cùng hợp tác sản xuất Cowboy Bebop, Samurai Champloo đã được công chiếu trên toàn cầuKhông một ai trong chúng ta biết rằng, nó lại trở thành một bộ phim kinh điển của vượt qua cả thời gian và không gian, và trở thành nguồn cảm hứng cho sự vận động của dòng nhạc lo-fi hip hop hiện đại được ít người biết tới. Một sự phát triển khuếch đại cho lý tưởng nhạc chất lượng thấp với nhịp chậm, không lời, thường là với một thẩm mỹ Nhật dành cho các sample và phần hình ảnh từ anime hay Nhật Bản trong những năm 1980 hay 1990. Marcus và Pase nó về sự vận động đó:Vâng, có lo-fi và rồi có thêm “lo-fi” [cười]Những người nói Nujabes ảnh hưởng đến dòng chảy của lo-fi chắc chắn đã sai, nhưng tôi nghĩ đã có một vài hiểu nhầm ở đây.Tôi rõ ràng không nói vì anh ấy, những tôi nghĩ Nujabes đáng lẽ đã làm được thứ gì đó hoàn toàn khác biệt nếu anh ấy còn sống. Hầu hết bạn bè thân thiết với anh ấy nói rằng anh đã chuyển sang nhạc house, điều mà bạn có thể bắt gặp trong “World’s End Rhapsody” trong Modal Soul và một số các bài hát thử nghiệm khác. Vậy nên tôi không thực sự thấy sự liên kết giữa âm nhạc của anh ấy với những nhịp trống điện tử và những bài hát jazz xưa trên Youtube, mà tôi không nói tất cả lo-fi, nhưng đúng vậy đấy.Mặt khác, âm nhạc là sự thể hiện bản ngã, và thực sự tôi biết là anh đã sống vì nó. Sự thể hiện và sáng tạo là những thứ mà mảnh đất lo-fi tích cực bồi đắp và nuôi nấng từ những gì tôi thấy. Nó cho phép người ta thoát ra khỏi cái vỏ của hip hop truyền thống và phớt lờ những quy tắc mà các con người tinh hoa của hip hop đặt nên. Khi tôi định phá bỏ quy tắc, luôn có một lão già nào đó trong tôi nói rằng tôi đang đi sai đường bởi vì phạm phải một bộ luật bất thành văn. Tôi không thấy bất kỳ điều gì như vậy với lo-fi, một điều tốt. Tôi ủng hộ phương diện đó của nó.—MarcusMột chiếc MPC hay một chiếc SP-1200, chúng đều mang một âm thanh riêng cho bộ máy. Cộng với việc lấy sample từ đĩa than và một bản mix không chuẩn cho bài hát, Thế là xong! Bạn có một bài “lo-fi”. Những tiếng crackle của đĩa than và mấy thứ khác. Vậy là, các nghệ sĩ cần phải cố gắng nhiều để làm sản phẩm của họ nghe có vẻ bụi bặm, cũ kĩ, “lo-fi”. Vào lúc đó, đó chỉ là thứ có sẵn và bạn phải đi học ở trường để học cách mix. Chúng hoàn toàn là những thứ bạn có thể làm được ở nhà. Nếu bạn không có một kỹ sư có tay nghề mix bài hát cho bạn thì chất lượng nghe rất kém, hoặc như người ta gọi bây giờ, lo-fi.…Nhưng theo cách nhìn của hip hop, tôi nghĩ bạn sẽ phải nhìn vào phong trào Anticon và rất nhiều phong trào hip hop bờ Tây nước Mỹ và nhạc hip hop không lời mà hiện có thể sẽ được nhìn nhận như là “lo-fi”.…Diplo thời kỳ đầu, Jel, Odd Nosdam rồi RJD2 xuất hiện trong đầu tôi. Các album của DJ Shadow đều rất tuyệt và có lẽ là một ví dụ điển hình cho sự hòa trộn tốt âm nhạc phong cách “Nujabes”. Hãng đĩa Ninja Tune and Mo Wax Records vv DJ Krush là vua của phong cách này, đặc biệt đứng về góc nhìn một người Nhật. Tôi nói tất cả những điều đó để nói rằng có rất nhiều ví dụ cho nơi mà lo-fi được tạo ra chứ không chỉ là Nujabes hay Dilla.…Nó giống như đặt filter Instagram vào một tấm ảnh hay thứ gì đó nhưng chỉ với âm thanh, và tôi có nó. Nó là hoài niệm về một thời đã qua. Tôi nghĩ có lẽ nó mang tính lãng mạn theo cái cách mà nếu bạn không sống vào năm 1994 hay 1997 và nhận ra đời là thế, sự vật nằm trong vòng luân hồi. Nhưng đây không còn là năm 1997 nữa và tôi không nặng về những thứ đã qua. Tôi đã đi qua nó, tôi đã ở đó. Tôi không muốn quay lại để nói về nó (bằng âm nhạc).Dù sao nó cũng chẳng phục vụ điều gì cho cuộc sống của tôi. Bởi vậy có lẽ “lo-fi” không dành cho tôi thôi. Như đã nói rồi đó, tôi chưa nghe bài lo-fi nào cả vậy nên có lẽ tôi cứ mặc kệ và để nó lướt qua thôi!—Pase
Tấm hình ở trên, được scan bởi AC73. Nổi lên trong giới hip hop một vài năm trước khi các bài rap trên Soundcloud đặt chân đến, làn sóng lo-fi hiện đại tiếp tục sinh ra cả một nhóm bedroom producer mới, những người đã cài then cho sự thẩm mỹ, thường dành sự quan tâm của họ cho Samurai Champloo, nhạc phim của nó, với một lòng say mê đối với văn hóa Nhật. Những Youtuber lớn nhất mà có hàng triệu người đăng ký, đã tạo thành một làn sóng của video livestream về một thể loại âm nhạc phân nhánh ra thành nhiều kiểu như chill-hop, chillwave, study beats và nhiều hơn thế nữa.Bản nhạc phim là chính là một trong những lý do vì sao người xem liên kết với anime và dành cho bộ phim một tình cảm được đặc biệt chẳng bộ phim nào khác thời đó có được. Điều đáng kinh ngạc là, hầu hết nhạc nền và đoạn nhạc giữa hai phân cảnh được sản xuất bởi Shinji “Tsutchie” Tsuchida , trong khi biết bao nhiều người nhầm lẫn rằng Nujabes mới là người viết phần lớn nhạc phim. Cũng vậy, điều mà có thể ít người biết đến đó là thực ra có 5 album (về mặt kỹ thuật, 3 album và 2 list nhạc sưu tập) cho toàn bộ nhạc phim Samurai Champloo, không chỉ là 2 album với sự cộng tác của Nujabes và Fat Jon.Cũng có một vài track không được liệt kê trong bất cứ playlist hay trong danh sách soundtrack nào của anime đó, những track đến từ nhiều nguồn từ bên ngoài. Bạn có thể tìm đọc sâu hơn về điều đó tại đây. Dưới đây bạn sẽ tìm thấy bức vẽ và thông tin về bộ anime đó, thông qua Discogs như đã đề cập trước đó với mỗi người cung cấp được bảo lưu quyền hạn cho nội dung của mình.

























Departure, bởi Fat Jon và Nujabes






Impression, bởi Fat Jon và Nujabes



Masta, bởi Tsuchie











Samurai Champloo Music Record Playlist 1&2, bởi Tsuchie
Tsuchie đề cập đến việc lần đầu bị bộ anime đó lôi cuốn như thế nào, mà hệ quả là hiệu ứng domino, dẫn đến Takumi Koizumi rồi đến Jun, rồi Jun đối thoại với Fat Jon để rồi cả hai làm việc cùng nhau:Một ngày, tôi nhận được một cuộc gọi bất ngờ từ đạo diễn anime Shinichiro Watanabe. Anh ấy nói rằng anh đang trong quá trình sản xuất một series phim hoạt hình được biến tấu lại từ lịch sử lấy bối cảnh thời kỳ Edo, bộ phim hòa trộn giữa Samurai và hip hop. Sau anh ấy bổ sung “Tôi cần ai đó biết cách chăm sóc phần nhạc phim.”Bộ anime đó đã được xem là một ví dụ trực quan cho việc làm thế nào một bậc thầy anime có thể hòa trộn hai thứ ở hai thái cực trái ngược nhau vào làm một. Những chủ để ngầm như ý chí quyết tâm chấp nhận đấu tranh với  những dục vọng tầm thường đã cho khán giả thấy được những nhân cách của mình được phản chiếu trong đó nhưng ở một đẳng cấp khác so với những anime khác. Mladen trong The Find Mag đã viết một tác phẩm xuất chúng nói chi tiết về điều này:Ảnh hưởng của bốn nghệ sĩ hầu hết là vô danh kia vào những lứa beatmaker trẻ là điều dễ nhận thấy, nhiều người trong số họ sẽ thừa nhận rằng Samurai Champloo là sự tương tác đáng nhớ đầu tiên của họ với hip hop. Trường hợp này cho những ai đã chứng kiến dòng chảy đó từ bên ngoài, rõ ràng rằng series đã dẫn đến một sự phóng đại quá mức tầm quan trọng mà bốn người bọn họ gây ra như đã đề cập, đến mức âm nhạc chẳng còn còn được đánh giá dựa vào những phẩm chất của nó mà qua một lăng kính của sự cống hiến và nỗi niềm hoài cổ.Tranh luận những người như họ liệu có phải fan hip hop “đích thực” hay không thì thật nực cười, bởi tất cả chúng ta đều có những khởi điểm khác nhau với thể loại này, nhưng lớp trẻ với lòng say mê và khả năng hội nhập cao trên tất cả sẽ luôn đem đến sự tích cực cho hip hop.Đó là sự thật, bởi nhiều thế hệ mới đã liên hệ với phong trào lo-fi hiện đại được đề cập trước đó với anime này, đặc biệt là hai nhạc album soundtrack chính (Departure và Impression) như là hương vị ban đầu của hip hop. Như nhiều người say mê hip hop có lẽ đều biết, mỹ cảm khi chill mà chúng ta nghe qua bộ anime đó vượt xa khỏi hip hop mainstream, do đó giới thiệu hấp dẫn hơn đến một khán giả rộng hơn, thông qua âm thanh dễ nghe hơn, và không kèm theo lời.Dù nó thông qua âm thanh, tính thẩm mỹ, hoặc cả hai, Samurai Champloo vừa truyền cảm hứng và kết nối với mọi người hơn bất kỳ một anime nào khác. Đã 15 năm sau lần phát sóng đầu tiên và điều này sẽ tiếp tục đúng cho đến cả sau này.Kỷ nguyên của Modal Soul
Album đầy đủ thứ hai của Jun
Sau hai năm khi ra mắt Metaphorical Music và một năm sau khi Samurai Champloo được phát sóng, Jun phát hành cả một album đầy đủ mang tựa đề Modal Soul. Một cách tiếp cận với sâu lắng dành cho jazzhop và feat cùng với những nhân vật quen thuộc, điều này cho thấy một sự thay đổi trong chất lượng và định hướng âm nhạc của anh.Đi theo sự hợp tác sâu sắc của Jun với Fat Jon, ta thấy những xu hướng mix rõ hơn và mềm mại hơn có thể được tìm thấy trong các track của anh. sự hợp tác đã được nhắc đến ở trên đã được đề cập đến bởi nhiều người làm việc gần với Jun như là một sự chuyển dịch quan trọng trong cách tiếp cận của anh ấy đến âm nhạc, cả về mặt thẩm mỹ và kỹ thuật. Pase giải thích rõ hơn điều đó:Một thỏa thuận cho bộ phim Samurai Champloo cũng đến ngay trong chuyến đi của Fat Jon và thời gian anh ở trong studio với Jun; Tôi không chắc 100%  chi tiết chuyện đó, sẽ phải check lại với Fat Jon, nhưng tôi tin đó là khi họ làm project đó cùng nhau trong studio của Jun.Và thôi tôi bạn có một Nujabes khác kể từ đó.…Với tôi, nó giống như ngày và đêm. Tôi nghĩ sau giai đoạn đó, nhạc của Nujabes đã trở nên tuyệt vời hơn.…Âm nhạc của Jun có nhiều âm sắc hơn đặc biệt khi anh bắt đầu cộng tác với Uyama Hiroto. Hiroto làm việc rất gần gũi với Jun suốt 6 năm. Nhiều bài hát trong Modal Soul là Nujabes và Hiroto cùng nhau làm.Nhiều dự án sau này cũng vậy nếu bạn để ý. Tôi ưa thích thời kỳ này khi anh ấy bắt đầu kết hợp phần nhạc của Hiroto vào track của mình. Tôi là một fan lớn của Uyama Hiroto. Trong những chuyến đi sau này của tôi cùng Jun, anh bắt đầu chơi nhiều nhạc cụ hơn, như kèn trumpet và sáo, đặc biệt là sáo, một ảnh hưởng khác từ Fat Jon, tôi nghĩ vậy.Một lần nữa, như Marcus, Pase và Substantial đã đề cập trong phần phỏng vấn của họ, sự ảnh hưởng trong hip hop rất giống một con đường hai chiều, luôn luôn có sự cho và nhận, một vòng tròn khép kín nơi ta thể lấy nguồn cảm hứng và tạo ra âm nhạc của chính mình. Sub đã đề cập điều này:Jun luôn chịu khó tìm tòi những điều mới mẻ trong âm nhạc, và là một fan lớn của Dilla và cũng là một fan lớn của Fat Jon. Anh bắt đầu tập chơi sáo bởi vì phát hiện ra Fat Jon cũng chơi sáo.Đó thực sự là một cuộc tranh tài. Có thể nói rằng những nghệ sĩ vĩ đại nhất thường có những đồng đội tuyệt vời, và hầu hết luôn có sự ảnh hưởng giữa họ theo cả hai chiều.Bạn có thể nghe thấy sự khác biệt ưu tiên trong nhạc của Jun trong khi anh làm việc với tôi, và sau đó. Điều này cũng tương tự xảy ra với Funky DL, đặc biệt là khi anh hợp tác với Fat Jon - bạn có thể cảm nhận rất nhiều tính dance trong nhạc của anh ấy, một thứ mà Fat Jon đã làm trước Nujabes.Luôn luôn có một sự giao lưu như vậy, ngay cả khi ta không nói về Nujabes.Hãy xem một buổi diễn ở Seoul, ngay sau lần ra mắt album Modal Soul, nơi chính Jun chơi sáo flute và nói chuyện như trong clip:Không biết các bạn biết chưa, nhưng tôi đã đến Hàn Quốc một lần để làm DJ, nhưng vào thời gian đó bạn có lẽ không biết tôi đâu, và lúc đó tôi có lẽ chỉ đi với ban nhạc của mình cỡ hai ba người gì đó; bọn tôi chủ yếu là du khách đến thăm thú chỗ này chỗ kia, nên tôi chỉ … tôi chỉ là một gã nào đó thôi.”Chỉ cần nhìn sơ qua một kho tàng cực lớn các sample, và độ hiếm của một vài trong số chúng (hay đúng hơn, là trước khi người ta tìm hiểu kĩ hơn sau khi nghe nhạc của anh), cũng đủ làm cho thấy Jun đã đào sâu như thế nào trong những kho tàng mà anh có.Có lẽ sample được nhận ra nhiều nhất trong tất cả các bài nhạc của Jun chính là I Miss You của Noriko Kose, trong Reflection Eternal. Một sample khác mà những người say mê hip hop trên toàn thế giới mất hàng năm trời để xác định chính xác là Tens (Calmaria) của Nana Caymmi.Bản thân Modal Soul nhận được sự yêu thích lớn của fan, và mặc dù giai điệu bề mặt có thể hao hao giống Metaphorical Music, nó sẽ chẳng giống bất cứ thứ gì bạn từng nghe nếu bạn chăm chú lắng nghe nó một lần.Album cuối cùng của Jun: Hydeout Productions 2nd Collections 
Ảnh bìa gốc, có vẻ đã được điều chỉnh màu và kéo dãn so với bản gốc
Vào tháng 11 năm 2007, album cuối cùng của Jun, đã được phát hành ra thế giới. Bao gồm 14 bài, 12 bài trong số chúng được sản xuất và mix mởi Jun. Những bài còn lại là track solo Windspeaks của Uyama Hiroto và With Rainy Eyes của Emancipator.Qua nhiều năm, track thứ 6 trong Album, Counting Stars, là bài nhạc được nhiều view nhất trên Youtube của Nujabes. Trong làn sóng fan hâm mộ phim Samurai Champloo, nó là một trong những bài của Nujabes được tải lên đầu tiên ở phương tây, và nó có sức hút như keo đối với fan trên toàn thế giới, những người đã nghiện nhạc của Jun.Một thứ âm nhạc lắng dịu và sáng hơn những tác phẩm trước, rõ ràng Jun đã một lần nữa chuyển âm nhạc của anh sang một khuôn khổ khác. Được cho là có chất atmospheric nhất trong bất kỳ tác phẩm nào trong sự nghiệp của anh, Hydeout Productions 2nd Collections cũng là project mà người nghe thường tranh luận nhiều nhất. Về tổng thể, nó mang lại nỗi buồn và cảm giác tội lỗi, hay niềm vui và sự tự tin?Một trong những thứ kì lạ về project đó chính là bức tranh bìa của album. Không phải được làm bởi một in-house artist, càng không phải một họa sĩ địa phương, bức tranh bìa đó cực kì trừu tượng và không nhất thiết phải có ý nghĩa tiếp nối những bức tranh bìa trước đó. Bức tranh một tông màu ấm và tươi, được thực hiện bởi Cheryl McClure, một họa sĩ vô danh ở Texas.
Tranh gốc của McClure; cách mà lúc đầu nó được phát hiện của bởi Hydeout vẫn là một bí ẩn
Thật không may, mặc cho những phê bình tích cực và một bản thu âm có kĩ thuật được hoàn thiện hơn qua mỗi lần ra mắt, nó này lại trở thành album cuối cùng mà thế giới biết đến từ Jun. Second Collections tape năm 2007, Jun biến mất khỏi thế giới âm nhạc.Di sản cuối cùng của Jun20 ngày sau cái đêm định mệnh đó, công chúng được thông báo rằng nhạc sĩ sinh ra ở Tokyo, Nhật Bản, người mà thính giả thế giới biết đến và yêu mến với nghệ danh Nujabes đã qua đời sau những nỗ lực cứu sống thất bại ở một bệnh viện Shibuya.Tin dữ đến như một cơn động đất tai ác với bối cảnh hip hop toàn cầu. Chỉ 4 năm trước đó James “J Dilla” Yancey qua đời, giờ lại đến Jun. Một trong những người bạn thân nhất của anh, Shingo, đã viết những dòng xúc động sau đây:Nhà sản xuất âm nhạc hip hop xuất chúng người Nhật Jun Seba a.k.a Nujabes được đã qua đời vào cuối tháng 2 này.Chúng ta tiếc thương sâu sắc đến sự mất mát của một tài năng có một không hai và một người bạn thân.…
Tuần trước, có lần tôi còn đi ngang qua nhà anh ấy và gọi tên mà cứ nghĩ rằng anh vẫn còn ở nhà.…
Jun Seba sẽ luôn được nhớ đến bởi gia đình anh, bạn bè anh, những người của anh và người người hâm mộ anh trên toàn thế giới.
Mặc dầu Jun rời thế giới này quá sớm, âm nhạc của anh ấy tiếp tục tạo ra những làn sóng ảnh hưởng, một sự tôn trọng lớn hơn bao giờ hết, lan tỏa đến cả thế giới.
Trong sự mất mát đó, những người bạn đã tụ họp lại nhau, hứa rằng sẽ giữ gìn di sản Jun để lại và bảo vệ nó theo cách tốt nhất có thể. Shingo đã tìm tới studio và hợp tác với những người bạn thân khác để đảm bảo project dang dở của Jun sẽ được mọi người đón nhận như một lần ra mắt cuối cùng. Funky DL, một producer chuyên nghiệp có hạng, người thường tạo ra những beat của anh ấy từ số không mà chẳng cần sample nào có một sự thấu hiểu sâu sắc trong quá trình này:
Khi nói đến Spiritual State, project được làm sau khi Jun qua đời, một producer rất khó để chỉ ra những gì một producer khác có thể làm với nhạc của mình. Ghép nối các các mẫu âm và nhạc cụ lại với nhau là điều cực kỳ khó với album đó. Takumi đã nói với tôi album sẽ được ra mắt sớm và tôi thích điều đó ngay. Chỉ những âm thanh với nhau cũng rất khó để ghép cho đúng.
Bạn có thể có những bản phối khác nhau cho một bài hát. Có lẽ bạn đã dùng âm MIDI này, hay âm kia, rồi khi nghe lại bạn lại muốn một bản thu khác, hoặc bạn có thể biết bản thu sẽ nghe như thế nào mà không một ai biết được.
Khi Nujabes qua đời, không một ai biết âm nào mà anh ấy sẽ dùng hay ý định cuối cùng là gì khi xét đến âm thanh tổng thể của album. Thực sự đã mất một thời gian dài để tìm ra lời giải mọi thứ. Đơn giản như tiếng piano, nó cũng sẽ phải khớp. Phần mềm âm nhạc thời nay, bạn có thể mở một cửa sổ window và sẽ có sẵn trong đó 50 âm piano, bạn sẽ chọn cái nào? Một âm cứng, âm mềm, một âm cố định hay một âm dễ thay đổi.
Đó là một thứ mà theo tôi nghĩ là rất thú vị về dự án cuối cùng của anh ấy.

(từ trái sang phải) Fat Jon, Pase Rock, Marcus D, Cise Starr, Funky DL, Substantial
Album đó được phát hành vào tháng 12 năm 2011. Được phát hành sau khi qua đời, nó trở thành album phòng thu thứ 3 của Jun. Mặt dù không có sự mài dũa như những project trước của anh, nó đã truyền tải nhiều thật cảm xúc đến người nghe.


Spiritual State
Có lẽ Nao Tokui có câu trả lời hay nhất cho câu hỏi nếu còn sống thì Jun sẽ nói gì với mình:
“Nao à, cậu đừng lãng phí thời gian bằng việc thử nghiệm ý tưởng mới nữa. Hãy làm nhạc đi!”
Chính tinh thần kiên định này đã cho phép Jun có những sự cải thiện nhanh chóng và vượt bậc với tư cách một producer. Anh bắt đầu với sự tự tin đáng chú ý, và mặc cho những kết quả có bị đặt câu hỏi, chúng không bao giờ bị gán với những lời chỉ trích, và anh luôn luôn chào đón những ảnh hưởng từ chúng đến cuộc sống của mình và ngược lại.
Là một producer được ngưỡng mộ đến bây giờ và thường được đặt cạnh những đỉnh cao của hip hop, Jun tiếp tục vươn tới hàng triệu người hâm mộ trên toàn cầu. Mặc dù chúng ta có lẽ sẽ không bao giờ biết mục tiêu cuối cùng của Jun với âm nhạc là gì, nhưng có thể nói rằng danh tiếng và và thương hiệu chưa bao giờ là những thứ anh ấy coi trọng nhất.
Đó là một cuộc hành trình của khám phá bản thân, mang đến cảm xúc đến với người nghe, được ảnh hưởng bởi những người làm việc gần anh, tiếp thu kiến thức, chia sẻ những câu chuyện thông qua âm nhạc, được con người đồng cảm và tận hưởng cuộc sống.
Đây chính là di sản bất tử của Nujabes.
Marcus và Mao, em trai của Jun ở Osaka trong đêm tưởng nhớ lần thứ 5 tại khách sạn Rockstar