*Một lá thư dành cho chính cậu
Dear my self,
Đây  là một giai đoạn khó khăn với cậu, đúng chứ? Thật ra thì cuộc sống của cậu theo góc nhìn bình thường đâu có mấy ngày bình yên, cậu luôn có những thử thách xảy đến, những câu hỏi bất chợt, những câu chuyện vô tình chạm phải. Và có cả những con người đến rồi đi. Đến và ở lại thật lâu. Những con người chạm vào trái tim của cậu, những con người cậu phải nhắm mắt để họ rời đi.
Và bạn thân mến, những hình ảnh ấy chắc hẳn khó mà quên xa được trong lòng cậu, khi mà cậu đã dành những năm tháng thanh xuân, những tuổi trẻ mãnh liệt của mình bên cạnh những người ấy. Khi cậu phải đưa quyết định rời xa, khi hoàn cảnh chia cắt và khi trái tim cậu thay đổi, những chực trào đau đớn xưa cũ quanh cậu cứ lởn vờn, chọc lại tất cả những kỉ niệm êm đềm cậu đã từng có.
🍃 Bạn tôi à, cậu cuối cùng là một kẻ đáng thương hay đáng trách?

Đáng thương không khi những mềm yếu trong cậu mãi không tôi luyện được thành viên đá cứng, khi những xúc cảm trong cậu trồi lên rồi hạ xuống từng ngày. Khi những suy nghĩ đeo đẳng cậu từng giờ, khi những câu nói như những cuộn băng video nhảy đi nhảy lại trong cậu. Khi những tưởng tượng đẹp đẽ về một ngày kia đang vững vàng như một lâu đài giờ tan biến như bong bóng xà phòng?
Bạn tôi à, có đáng trách không khi nỗi dằn vặt trong cậu cứ đinh ninh hoài là cậu làm tổn thương người khác, khi cậu nghĩ rằng đáng nhẽ người phải chịu đau khổ là cậu, khi những người xung quanh trao cậu những yêu thương, trao cậu những xúc cảm mà con tim yếu mềm của cậu cảm nhận được. Nhưng cậu lại nghĩ rằng mình không đủ cho họ, không đủ tốt để đáng được nhận những gì tốt đẹp như thế, không đủ bản lĩnh để chấp nhận bước lên thay hi sinh. Cậu nghĩ rằng cậu là một điềm gở cho những ai tới gần cậu, và cậu để lạc chính mình trong những tầng lớp suy nghĩ ấy.
Nhưng cậu à, người bạn của tôi, sợi chỉ đỏ đã cuốn vào ngón trỏ của cậu đấy, ngón trỏ của bàn tay trái, sợi chỉ được nối từ trái tim. Sự ấm nóng ấy cậu có cảm nhận được không? Sự chân thật và run rẩy hết sức sơ khai ấy cậu có cảm nhận thấy? Nó đang dẫn cậu đi từng bước một, sợi chỉ hướng thẳng về phía trước, vượt qua mờ mịt của những tầng sương dày đặc, vượt qua ánh bình minh đầu tiên trên không trung, vượt qua hàng ngàn vì sao trên bầu trời, vượt qua bão tố và vượt qua cả cầu vồng. Chiếc đầu sẽ giữ thăng bằng cho cậu để đi đỡ chập choạng; nhưng cậu à, dù ngay cả chập choạng đi chăng nữa, bước hụt đi chăng nữa, ngã lăn kèo đi chăng nữa, mặt đất sẽ đỡ cậu lên, nước sẽ trao cậu sự mềm mại và không khí sẽ đưa cậu sự sống để đi tiếp. Bởi vì cậu biết không, chỉ cần cậu trung thực với trái tim của mình, dù ở đâu hay với bất cứ ai, nơi đấy sẽ là nơi dành cho cậu. Hãy để sợi chỉ đỏ ấy dẫn cậu đi, hãy để những suy nghĩ lo ngại ấy được bộc lộ, chúng đâu có xấu, chúng là một phần của cậu, khi đêm đen mới thấy rõ các vì sao. Khi cậu nghĩ mình đáng trách, cậu lại đáng được thương yêu vô cùng, khi cậu nghĩ rằng mình đáng thương, cậu lại là người có sức mạnh vô cùng mạnh mẽ. Cậu ơi, xin hãy cho cậu một cơ hội để tin rằng mình như thế.
Galaxy Cluster Abell 1689 HST ACS WFC H. Ford (JHU)
Nguồn ảnh: nasa.gov
Để đến gần hơn với chính mình là cả một quá trình, là cả một hành trình nỗ lực không ngừng nghỉ, dù có rướm máu, dù có tổn thương, dù có ngại ngần, những đau khổ ấy không đơn độc, chúng đi kèm với cả những tiếng rên rỉ nhỏ bé của niềm vui sướng, của những dịu dàng bao bọc tâm hồn cậu, khi cậu làm được một điều gì đấy hay chỉ là khi cậu chấp nhận để “nửa” bản thân mình dưới ánh nắng mà thôi. Có thể chúng ta sẽ không bao giờ là chính mình hoàn toàn một cách mãi mãi, nhưng chúng ta sẽ ngày càng TIỆM CẬN với con người mình hơn một chút mỗi ngày. Với những nỗ lực nho nhỏ, với những quãng nghỉ ngăn ngắn, với những yêu thương từng tí một, với những hoài nghi mờ dần, và sau cùng là niềm HI VỌNG vào sự NHÂN ÁI trên thế giới này.
Hãy để các vì sao tiệm cận tới trái tim của cậu và để bản thể con người cậu tiệm cận tới mặt trời.
Chào cậu, con người tốt đẹp nhất của chính mình. Con người mềm yếu nhất trên thế gian. Và con người mạnh mẽ nhất!
Hãy ngủ ngon và mơ tới vì sao trong không trung cậu.
**Cám ơn các cậu đã đọc lá thư. Tớ nhận mình là một người rong ruổi hành trình viết để tìm kiếm con người sâu bên trong mình. Tớ viết những câu chuyện, dịch những tin tức và thể hiện ra những cảm xúc tồn tại được ẩn giấu trong cuộc sống. Tớ tìm hiểu các phương thức vận hành khác nhau để đến gần được con người đích thực mình nhất. Nếu cậu cũng là một người như thế, quan tâm tới việc phát triển bản thân và tìm hiểu những khía cạnh đặc biệt ở đời sống này thì vui đón cậu ghé qua nơi này: "Đường tiệm cận"