Mình viết những dòng này vào ngày 27/10/2021, khoảng bốn, năm ngày sau khi phát hiện N đã có ý định hôn một người khác. Mình lớn lên trong một gia đình vô cùng truyền thống nhưng cá nhân mình từng trải qua nhiều hình dạng các mối quan hệ khác nhau, méo mó bẩn thỉu gì cũng có, và mình cũng từng là một người nhẫn tâm với người khác trong chuyện tình cảm. Tuy vậy, khi bắt đầu mối quan hệ yêu đương với N mình đã yêu theo kiểu không thể truyền thống hơn: cống hiến bản thân, trái tim của mình cho mối quan hệ. Không phải là dành toàn bộ mọi thứ của mình cho tình cảm, nhưng tình yêu của mình hoàn toàn trong sáng. Mình chắc chắn 100% rằng bản thân đã không để mắt đến ai khác ngoài N.
Bây giờ đã gần hai tháng kể từ ngày mình phải đối mặt với câu chuyện kinh khủng, kinh tởm ấy; và hàng ngày mình vẫn có những suy nghĩ vô cùng kinh khủng và thù hằn, bạo lực đối với kẻ N đã gặp mặt sau lưng mình. Dù N xin lỗi mình hàng ngày. Dù cuộc sống của chúng mình bây giờ với nhau làm khổ N rất nhiều, làm cho N không có thời gian riêng cho bản thân và cũng làm mình day dứt về tình trạng tinh thần vô cùng yếu đuối và phụ thuộc của mình vào N. Mình không rõ bao giờ mình có thể hồi phục tinh thần (mình có tìm trợ giúp từ nhà trị liệu tâm lý).
Nhưng mình nghĩ rằng, viết ra thì không có gì sai và không có gì hại hơn cả. Kể cả những khi những dòng này có rơi vào tầm mắt của những kẻ thù ghét N, và có chứng tỏ quan điểm của chúng về N là đúng, mình không thể quan tâm hơn. Mình cho rằng chúng bất lực trước cuộc sống thực, và tiếng nói vô danh của chúng ở trên mạng không thể làm cuộc sống của mình tệ hơn được (nữa). Nhân cơ viết được đến đoạn này rồi, mình chỉ muốn rằng mình không thể quan tâm hơn được đến những phong trào rất Mỹ trên mạng, và cũng không muốn ủng hộ chúng hay ủng hộ những người sử dụng chúng vì mục đích cá nhân của họ hoặc một mục đích mù quáng tự tạo nào đó. Bản thân mình có thể tự nhận thức rằng mình cũng bị ảnh hưởng bởi thứ văn hóa đó rất nhiều, ngôn ngữ thường ngày ở nhà của mình đến 40%-50% là sử dụng hoàn toàn tiếng Anh. Có lẽ đây chỉ là lựa chọn cá nhân của mình khi không ủng hộ những phong trào của các bạn, nhưng mình muốn bản thân tránh xa khỏi những "ảnh hưởng" mà không thể ảnh hưởng một chút nào đến hiện thực xung quanh mình và cuộc sống của mình. Đến một ngày mình kiếm được ít hơn $0,01 vì ảnh hưởng của các bạn thì mình sẽ nghĩ lại.
Dù sao thì, đây là những gì mình đã viết khi mình biết mình là một "nạn nhân" nữa của việc N ngoại tình:
am i cruel
i can be heartless to her and i don’t give a fuck. i really don’t. she is just as entitled as my boyfriend was when he decided to meet her, at the pub, fully knowing that he had facilitated his impulses to seduce her if things got heated. she too went to a pub with a stranger. and she’s so fucking ugly. if i see her in real life, i probably would create a scene. i’d tell her if she knew what she fucking did, if she also played the same role that lead to a meeting that should not have happened, if she had feelings for him (because why would she reject his kiss and then proceed to let him pick her up again?) i’d scream at her filthy face and i’d tell her to fuck off.
fuck her. I want to say cruel words to her. she deserves it as much as the other guy thinks my boyfriend deserves to be punished. 
i was so pure and unconditionally, unintentionally so. i defended him to my friends. i post cute shit about him on the internet. and he is allowed to have a life of his own, as i am, like my school, his work, my friends, his friends. but there are boundaries. now i just question all his interactions with me at that time. i tried so hard to make life works, to make the newly rented apartment to be a home of his too. and yet he still met that fucking whore, texted his ex, and texted the fucking whore until september.
it is true he fucked up. 
i don’t feel like i have a self to actively care for at this point. just an empty corpse to mourn for. what i am still protecting so hard is the connection between me and him. i’m starting to rekindle something, something that was unilateral on my part and now he realizes he can share in it too. 
as i told him, I feel defenseless and unintentional. i am always the one that gets hurt first, because i entered the relationship completely admiring him, trusting him, and giving him everything. i am quite naive, but i was just trying to find the one that does the same for me. defenseless around me. giving me everything he is and he has.
at the same time, i feel so exposed. like a carcass on the streets. nobody cared for me, and i am torn apart. 
remembering the things i told him about infidelity embarrasses me so much. i told him whoever would cheat is because they don’t have the good sex we do. yet he still cheated. i told him i would kill to beat the shit out of the girl he cheated on me with. now i know he felt scared. because he cheated on me.