Sáng đến công ty, như thường lệ pha cốc cafe để bắt đầu làm việc, chợt nhận ra ngăn tủ ở Pantry trống rỗng.
Hỏi nhân sự, bà chị chơi thân trong công ty nghĩ mãi rồi dúi cho tôi 2 gói cafe, dặn: "đồ tiếp khách, dùng dè xẻn thôi".
Pantry trống rỗng. Hoa quả đâu? trà đâu? cafe đâu?
Lên mạng, kể lại câu chuyện với hội bạn, ngã ngửa ra rằng có đứa đang làm việc từ xa, đứa thì nghỉ việc luôn phiên, đứa bị cắt giảm 30% lương, có đứa thì được công ty tạo hẳn điều kiện để về quê chống dịch.
Vậy là suy thoái đã bắt đầu, ngay trong thời gian dịch bệnh.
Nói thật, tôi chẳng thể nghĩ ra được ý gì hay ho để cứu vãn nền kinh tế, cũng chẳng thể làm ra được quyết sách nào để cứu công ty lúc khó khăn. Vào lúc thuyền sắp chìm, việc cần làm không phải là đi tìm thuyền trưởng. Suy nghĩ của tôi là mình đi tìm thức ăn nước uống, và kiếm tấm ván gỗ chờ thời.

Đừng làm anh hùng, hãy cứu mình trước đã
Việc đầu tiên khi ngồi vào bàn làm việc, không còn là mở checklist công việc nữa mà là kiểm tra tài khoản ngân hàng. May quá, tôi còn đủ tiền để sống 2 tháng nếu thất nghiệp, vậy là tạm yên tâm.
Tiếp đến, cần hủy hết mọi nhu cầu không cần thiết: Mua hàng online? cắt giảm. Đi ăn nhậu? cắt giảm. Quà vặt? sách vở? Cắt hết, lên kế hoạch nấu cơm mang đi làm. Kiểm tra hết toàn bộ các đơn đặt hàng chưa giao đến và wishlist, cái nào cắt được cắt hết.
Vậy, việc đầu tiên dân đen như tôi nghĩ đến, là mình còn cầm cự được bao lâu trong tình huống xấu nhất. Tôi không sợ dịch, suy thoái sau dịch mới là thứ làm tôi đau đầu.
Sau khi tính toán được mình không chết ngay nếu thất nghiệp và chưa tìm được việc mới, thì việc tiếp đến là giữ cho thuyền không chìm. Nói thật, tôi cảm ơn công ty vì dù là lĩnh vực chịu ảnh hưởng nặng nhất, công ty vẫn đang cắn răng gồng lỗ và chưa cắt giảm nhân sự hay giảm lương. Giờ này thì cứ đi làm, được ngày nào hay ngày đó.

Cắt giảm - Pháp bảo cho mọi vấn đề lúc này
Vậy nên, việc cần làm bây giờ là làm tốt công việc của mình. Các phương án marketing của tôi không còn nói gì về dịch vụ nữa, chuyển sang sáng tạo nội dung phòng dịch được "mông má" theo đúng lĩnh vực của mình. Các phương án truyền thông cắt giảm tối đa chi phí, cái gì inhouse được thì inhouse, cái gì nhờ vả được thì không book. Cố gắng làm ra sản phẩm không quá tệ chứ không cần phải hoành tráng như kế hoạch trước đó.
Truyền thông tập trung vào nội dung mùa dịch, customize cho từng lĩnh vực (ảnh: Xe khách Hải Vân)
Những phương án trên chỉ là phương án hạn chế, còn việc công ty có giảm thu nhập của tôi hay không thì là chuyện "trời thưa ai nấy dạ". Việc hoàn thành nghĩa vụ với công ty đã xong. Nếu được, bạn hãy biến mình thành người không thể thay thế (nhưng nếu tàu chìm thì cũng đi theo). Giờ lại quay lại vấn đề của bản thân mình: Kiếm thêm thu nhập để chờ thời suy thoái.
Thời buổi này, kiếm thêm job Freelance hay khách hàng đặt thêm là chuyện khó còn hơn lên trời (bởi công ty nào cũng cắt giảm). Bạn bè tôi đứa thì quay sang bán thêm đồ ăn, đứa nào nát quá thì đành chạy thêm Grab. Tôi thì chịu, bởi nghề của tôi là bán chữ. Bình thường văn chương đã rẻ như bèo, tầm này thì đúng là đành nằm im chịu trận. Vậy nên, nếu bạn có con đường nào ra tiền, cứ cố gắng mà kiếm.
Chuẩn bị vậy đã xong, tiếp đến là cố gắng sống sót, và chờ thời. Nếu bạn có cách hay hơn dành cho dân đen chúng tôi, hãy đóng góp.
Khi trận tuyết đi qua, con sói sống sót sẽ thống trị khu rừng. Trước khi mơ đến giấc mơ thống trị, hãy cố gắng để sống sót