Đại học, xong rồi thì sao ?
Hôm nay đi học trong tâm thế thật trống rỗng. Cái môn mình bỏ qua nửa số buổi ấy *vì cô dạy chán* nay lại làm mình hứng thú đi học...
Hôm nay đi học trong tâm thế thật trống rỗng. Cái môn mình bỏ qua nửa số buổi ấy *vì cô dạy chán* nay lại làm mình hứng thú đi học sớm. Đại học 4 năm vèo cái đi qua trong chớp mắt. Chưa kịp giữ gì cho riêng mình cả.
Khoa mình học một lớp chỉ mười mấy đứa, không phải cả một giảng đường trăm ngàn người như các trường khác, nên mười mấy khuôn mặt ấy đã đi cùng mình suốt 4 năm nhạt nhẽo, nên không thể nói xong là xong, không thể nói chia tay đời sinh viên chẳng chút gì lưu luyến. Kì thực mình cũng chả thân với ai trong từng ấy đứa, chỉ là một đứa đi ăn cho đủ team, vắng mợ chợ vẫn đông, nghỉ học cũng không ai nhắn hỏi, đôi khi vẫn cảm thấy cô đơn lạc lõng giữa mười mấy người ấy thôi, có người cũng chẳng ưa nổi tính thực dụng của mình, và mình cũng đôi khi chẳng ưa họ. Nhưng dù sao cũng đã cùng nhau trải qua bao kì thi HL, tàn sát UNO và ngồi mòn đít ăn chè chửi ở trường. Bây giờ một đi là không trở lại, cũng chẳng gặp nhau, fb mình cũng chẳng nói chuyện, ib với ai bao giờ. Cảm giác mọi thứ cứ trôi tuột đi như chưa bao giờ hiện hữu, thật không cam. Mình tin chắc rằng sau ngày hôm nay, người mà mọi người quên nhanh nhất chính là mình, cảm giác đúng mình là người thừa, buồn buồn thế nào ấy. Không kiểu đau đớn xé lòng như thất tình, không kiểu bột phát như nhớ nhà, buồn kiểu mình đã biết trước hết mọi thứ, do mình, và mình không làm gì được. Cũng học với nhau như thế, cũng chỉ có mười mấy con người, nhưng có người luôn là tâm điểm của cả lớp, đi học, đi thi muộn được cả lớp gọi điện nhắc nhở, các bạn khác còn đang viết note về nhau trên fb, còn mình..., chắc âu cũng là do ăn ở :)
Mình cảm thấy mình bị thất bại, hoặc sao sao đó, trong việc giao tiếp với mọi người. Mình không sẵn sàng chia sẻ cuộc sống của mình với người khác, mình không tin tưởng họ, kể cả con bạn thân nhất, mình vẫn có những điều giấu nó. Mình sợ nếu mình nói hết ra những suy nghĩ ấy, người khác sẽ không ở địa vị của mình, không hiểu ý mình và sẽ biến tấu sang một cách nghĩ khác. Mình lo sợ và để tâm những gì người khác nghĩ về mình, những câu nói dù vô tình hay hữu ý của bọn bạn, mình đều tự vận vào mình, và nghĩ rằng, mình đã làm sai gì đó để chúng nó nghĩ như thế. Và 4 năm đại học, mình đã chẳng thể mở lòng với ai, ngay cả đưa bạn thân cấp 3 giờ có bồ, và mình với nó giờ cũng chỉ có thể trò chuyện dăm ba câu hời hợt. Mọi thứ mình làm, mọi thứ mình nghĩ, mọi thứ mình khó khăn, mình không thể nói với ai được. Cảm giác người lúc nào cũng như đeo đá. Mình có nhiều lúc nghĩ và ước rằng: tối nay mình đi ngủ, và sẽ không bao giờ mở mắt ra nữa, thì thật tốt biết bao. Mình không biết mình có dấu hiệu trầm cảm hay không, nhưng chắc chắn, mình cần một năm gap year, để phá tung tất cả những hòn đá tảng trong mình.
Đại học kết thúc, bạn bè không, công việc không, tiền không, tình không, giữa ngưỡng 22 tuổi của cuộc đời, chơi vơi, và nổi xung với tất cả mọi người. Hôm trước mình còn cãi nhau với mẹ, khóc lóc và nổi xung lên vì mẹ suốt ngày gọi điện cho mình, hỏi xem mình làm gì, dự định gì.
Những bạn khác, cũng 22 tuổi, cũng ra trường như mình, cũng đang loay hoay tìm việc, nhưng không hiểu sao, các bạn ấy vẫn có thể vui vẻ, cười đùa, yêu đương, thỏa mãn với cuộc sống, còn mình thì không. Mình cảm thấy cuộc sống của mình là một trách nhiệm, trách nhiệm vì mình đã được sinh ra, còn đâu chẳng thấy nó thú vị gì hết, con người quay cuồng kiếm tiền, rồi lừa lọc nhau, rồi cạnh tranh, dồn ép. Rồi lại lập gia đình, lo toan con cái, rồi bệnh tật, rồi già yếu. Thật luẩn quẩn.
Quãng thời gian bình yên cuối cùng của mình rồi cũng kết thúc. Những gì trước mắt phải đối mặt, mình thấy mình thật yếu thế trước nó. Nản và nản.

Chuyện trò - Tâm sự
/chuyen-tro-tam-su
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất
yanghh
Mình có đọc chút về bên tôn giáo, theo Phật thì mọi việc vui hay đau buồn, đều nằm ở chính bạn.
Sau vài năm đi làm, sau vài năm lớn hơn chút (mình nghĩ mình vẫn chưa đủ trưởng thành), thì mình nhận ra những cái đó là đúng, thật ra mọi chuyện bạn đều có thể nghĩ đơn giản hơn một chút, sẽ thấy thoải mái hơn, vì nếu bạn suy nghĩ mọi chuyện quá nặng nề, bạn cũng sẽ không thay đổi được gì thật nhiều cả.
Bạn đã làm qua 4 công việc, đều thấy không phù hợp, OK, nghỉ 1 thời gian, tìm công việc tiếp theo, trung bình thì 1 người cần làm 7 công việc để tìm ra việc nào phù hợp với mình (mình có đọc ở báo cáo nhưng không nhớ chính xác ở đâu).
Trước đây, lúc làm công ty đầu tiên, mọi người bảo tốt, mình cũng thấy thế, rồi nó cũng có 1 chút vấn đề, giờ mình ở công ty thứ 2, nó cũng có 1 chút vấn đề khác. Nên thật ra ở đâu mình nghĩ cũng sẽ có vấn đề riêng của nó, bạn không hoàn hảo, công ty cũng vậy thôi, trong hoàn cảnh này, chỉ có 2 lựa chọn cho bạn, 1 là bạn học cách suy nghĩ thoải mái hơn và khác đi, có thể bơ mọi chuyện đó, và đừng đánh giá, nhận xét ai cả, nếu có, nên giữ suy nghĩ cho riêng mình thôi (cái này giúp mình khá nhiều), hoặc là bạn nghỉ công ty đó, tìm 1 công ty khác phù hợp hơn, hoặc chuyển ngành luôn.
Trước khi qua cty thứ 2, mình cũng có 1 số vấn đề về tình cảm, mình nghỉ ở nhà 1 năm, chỉ để chơi game, đọc sách, tận hưởng thời gian bên gia đình (mình đi làm xa nhà), 1 năm đó, như cách mọi người nhìn thấy bình thường, thì mình không học tập thêm được gì, không tiến bộ thêm được gì, vì mình chỉ ở trong nhà suốt ngày, gần như 1 năm đó, trừ những ngày đặc biệt phải ra ngoài, còn không mình không bước chân ra khỏi nhà. Khoảng thời gian đó dài, mọi hoạt động hằng ngày cứ chỉ lặp đi lặp lại thôi, nhưng nó giúp mình rất nhiều, về cách mình nghĩ về mọi thứ, mình thấy mọi thứ thật ra không quá phức tạp như lúc mình đi làm, mình chỉ suy nghĩ nó phức tạp, và áp đặt suy nghĩ lên công việc, lên công ty, rồi tự bản thân thấy mệt mỏi, áp lực và nặng nề, không thể cân bằng được giữa công việc, cuộc sống, tình cảm.
Nghỉ 1 thời gian đủ dài, mình thấy mọi thứ dường như đơn giản hơn, với mình, khoảng thời gian đó giúp mình rất nhiều, mình không học, không tiếp xúc ai cả, nhưng nó giúp mình cân bằng cảm xúc, suy nghĩ mọi thứ đơn giản hơn một chút, bỏ qua việc nhận xét, đánh giá những gì của người khác và những gì không liên quan tới mình, mình thấy cuộc sống đơn giản hơn rất nhiều, ít suy nghĩ phức tạp nên mình thấy thoải mái hơn, và rồi hiện tại ở đây, mình có thể cảm thấy mình trân trọng được mọi khoảng thời gian, những việc làm với bạn bè, bản thân hơn, và đón nhận mọi thứ tiếp theo với cách nhìn bình thản hơn rất nhiều, kể cả có đau khổ, mình vẫn thấy mọi thứ nhẹ hơn lúc trước nhiều, vì vốn dĩ tất cả đều là từ suy nghĩ của mình ra thôi.
Comment mà dài quá không biết có giúp được gì hay không nữa, hy vọng sẽ giúp bạn chút gì đó, cố lên nhé. ^^
- Báo cáo

SophieH
Cảm ơn chia sẻ rất hữu ích của bạn, btw, mình vừa nghỉ việc hôm qua
và quyết định dành thời gian tĩnh tâm và đi xa 1 chuyến rồi ;3

- Báo cáo
yanghh
Ừ, đi 1 chuyến rồi nghỉ ngơi 1 chút, mình hy vọng bạn sẽ ổn hơn và bớt áp lực hơn, mọi người hay nói áp lực từ mọi người xung quanh, công việc, gia đình, mà mình thấy áp lực đa phần là từ suy nghĩ của chính bản thân mình thôi.
Nhớ dành thời gian để suy nghĩ về mọi việc, dành thời gian cho bản thân nghỉ ngơi chút, đi chơi về thì nhớ post bài review lên đây chia sẻ là đc 

- Báo cáo

vananh
Mình nghĩ mình hiểu được một phần tâm trạng hiện tại của bạn. Mình không động viên bạn cố gắng lên hay là gì gì cả bởi vì những lúc chán nản như này, có cổ vũ thì bạn cũng chưa chắc đã thoát được khỏi cái chán nản để mà tiến lên. Có khi càng làm bạn thấy mệt mỏi hơn ấy chứ.
Con người khi mà bắt đầu bước vào thời kỳ này thường tự dưng giật mình nhận ra mình thế này, mình thế nọ; rồi trong khi người ta thế này thì mình lại chưa được; rồi thì nhận ra rằng trước mắt mình là 1 đống trách nhiệm ập đến. Đấy gọi là nhận ra mình là 1 con người trưởng thành, giờ phải tự đứng trên đôi chân của mình, tự mình chịu trách nhiệm
Bạn có thể dùng gap year hay ko là tùy ở bạn. Có thể học xong, lấy bằng xong, ko vội tìm việc mà nghỉ 1 năm; hoặc nếu nghỉ 1 năm khi đang học cũng đc. Cái chính là bạn sẽ tận dụng khoảng thời gian ấy ra sao thôi. Nếu ko, có gap year cũng vô ích.
Với mình thì mình thường sẽ cố gắng làm những điều gì mình thích, càng nhiều càng tốt; cố gắng trải nghiệm những gì mà trước giờ mình luôn muốn thử. Có thể nó ko giúp ích nhiều vào việc đánh tan sự chán nản nhưng nó sẽ khiến bạn bận rộn đầu óc hơn, có 1 thứ gì đó để bận tâm mà vẫn không thấy bị áp lực vì nó. Như vậy, đầu óc bạn cũng sẽ thanh thản và vui vẻ hơn 1 chút
Về việc bạn bè, có nhiều người cả đời họ chỉ có 1-2 hoặc ko có lấy 1 người bạn thân nào. Bạn thân nhiều khi cũng ko phải là bạn từ đại học mà ra, bạn ko nên đặt nặng quá vấn đề ấy. Thêm nữa, bạn thân ko có nghĩa là cái gì bạn cũng có thể chia sẻ hết vs nó cả. Cứ thỉnh thoảng lôi nó đi cafe hay đi ăn uống, nghe nó tâm sự hoặc nói chuyện vu vơ vs nó thôi, có thể kể những gì mà bạn cho rằng chuyện ấy kể ra mình cũng ko bị đánh giá gi
Ý kiến chủ quan của mình, xin lỗi nếu ko giúp ích đc gì :"<

- Báo cáo

Viet Anh Tran

Nếu nản ngay trước khi bắt đầu thì hành trình sẽ chỉ buồn chán khổ đau thôi. Mệt lắm
Cố gắng lên bạn, thực ra chẳng có lời khuyên hay động viên nào có tác dụng nếu bản thân bạn không cảm thấy có động lực tự sinh. Thôi thì mình chúc bạn luôn lạc quan vậy

- Báo cáo

TrinhHuy
T nghĩ bạn nên mở lòng hơn, rủ con bạn thân ra quán nước và tâm sự tất cả chẳng hạn, giờ thì ai hiểu mình thì chơi còn không thì thôi

- Báo cáo

StrangeSoul
Bạn đang tự khép mình với bản thân, khoảng cách là do con người tự tạo ra
- Báo cáo