Cùng dãy trọ của tôi có một nhóc sinh viên năm 2. Cu cậu đã từng đạt giải ba ở kì thi học sinh giỏi quốc gia hồi còn học cấp 3 và đạt được điểm rất cao trong kì thi tuyển sinh đại học. Nhưng vào đại học cậu sống xa gia đình và không có đủ kỹ năng mềm. Cậu chơi game từ ngày đến đêm, sống một cách biệt lập với xã hội. Ngay cả việc giao tiếp với người bán tạp hoá cũng khó khăn đối với cậu ta. Cu cậu từng tâm sự rất nhiều với tôi và tôi cũng khuyên bảo cậu nhiều, nhưng dường như cậu ta không đủ sức bật để hoà nhập với cuộc sống xã hội. Ngày qua ngày tôi cảm nhận được sự thiếu hạnh phúc của cậu ta tăng dần.
Vậy theo bạn thì cậu ta thực sự ổn theo cách của cậu ta và không cần thay đổi? Không cần phải cố gắng học tập và ngưng việc chơi game thâu đêm suốt sáng?
Không cần phải cố gắng học cách giao tiếp với mọi người và hoà nhập với lối sống của xã hội?
Không cần phải cố gắng ăn uống đầy đủ và dừng ăn mì gói để cải thiện sức khoẻ?
Tôi cũng đã từng có suy nghĩ giống bạn, nhưng tôi chợt nhận ra suy nghĩ đó là bởi vì ta vẫn đang hạnh phúc hơn một số người mà thôi.
Quan điểm hiện tại của tôi là sự hạnh phúc của mỗi người không giống nhau bạn à, luôn luôn có kẻ nhiều niềm vui và kẻ thiếu hạnh phúc.
Nếu muốn cải thiện hạnh phúc của mình thì đó chính là bằng sự cố gắng. Đôi khi, chúng ta phải làm những việc ta không thật sự thích, nhưng đó là việc phải làm. Vì suy cho cùng, ta không thể tách biệt chính mình ra khỏi xã hội, ta có những giới hạn của riêng bản thân, không phải ai cũng có thể mạnh mẽ như Howard Roark trong Suối nguồn của Ayn Rand để chống lại cả thế giới.
Trong trường hợp em trai của bạn, tôi nghĩ chúng ta không áp đặt nhưng mà chúng ta cần có sự định hướng. Bởi vì sao? Vì em trai bạn nhỏ tuổi hơn bạn, tầm nhìn về cuộc sống không thể bằng bạn, thế nên nó cần có sự định hướng. Bây giờ nó có thể vui vì điểm thấp vì đâu đó có bố mẹ bạn, có bạn là người giúp đỡ nó. Nhưng sau này thì sao? Không ai biết được.
Con bò trông cũng có vẻ hạnh phúc, nhưng nó đâu biết rằng ngày mai nó được đem vào lò mổ? Sự ngu dốt (ignorance) không thể (hay không nên) là nơi nuôi dưỡng hạnh phúc.
Chỉ có một điều duy nhất mà tôi nghĩ rằng mọi người đều có, đó là chúng ta đều có thể cố gắng. Để trở nên tốt hơn, để trở nên mạnh mẽ hơn, để trở nên hạnh phúc hơn.
E đã từng hoang mang rất nhiều khi đứng trước các sự lựa chọn khó khăn. Em vẫn cảm thấy mình thật tồi trước những sai lầm từ lựa chọn sai. Nhưng qua bài đọc, e thật sự muốn bản thân mình hạnh phúc dù cho e đang rất mệt mỏi với những gì đang diễn ra.
Dù sao cũng gửi lời cảm ơn đến tác giả ạ. ^^