Nhiều người nghĩ rằng mấy ông Vượng VIC hay Đức HAGL giàu lắm rồi, giàu nhất VN rồi, giờ lại thêm cái ông Quyết, giàu đâu ra nhanh thế, đổ mồ hôi sôi nước mắt kiểu gì mà khó bắc chước quá! Nhưng có một bộ phận nhỏ trong xã hội không nghĩ thế, đối với họ ngoài nghề “làm quan” ra thì có mấy nghề kiếm tiền triệu đô, tỷ đô dễ chứ chả khó. Xin phân tích sơ lược về mấy nghề này, và nếu ai chưa “va chạm” với chúng thì có lẽ cũng chưa phải là người giàu hẳn đâu, còn sắp tới có ai thấy được đề nghị tham gia mấy vụ sau xin nhớ lại cái status này nhé:

 

  • Đưa các quỹ viện trợ nhiều tỷ $ vào VN:
  • Cái này bắt đầu xuất hiện sau khi Mỹ bỏ cấm vận. Khởi đầu thường là một vài Việt kiều- làm ngành nghề bất kỳ nhưng đa số là người đàng hoàng, uy tín- về nước nhờ bà con xin hộ cho một nhà băng hay quỹ nào đó “ở bển” cái thư bảo lãnh của Ngân hàng nhà nước Việt Nam cho một khoản tín dụng nào đấy, thường là vài trăm triệu $. Lý giải của bác Việt kiều: cái này là vô hại (đúng là vô hại thật, vì bank kia có ý định cho Việt Nam vay cái khoản nào đâu) và bác sẽ được hoa hồng, thường là 0,3 % sẽ chia nhau sòng phẳng! Thực ra bác Việt kiều cũng là người bị lừa luôn, mất công mất sức đi về VN, còn người ở nhà ai tham và có tý quan hệ thì sẽ mất tiền để “chạy”. Thế mà cũng có người “chạy” ra cái bảo lãnh ấy thật, bank của tây lông làm gì tiếp với nó thì chỉ có thể phỏng đoán được, còn chuyện có được hoa hồng gì không, chia chác thế nào thì chỉ người trong cuộc mới rõ... Vụ việc nhiều đến mức sau này NHNN phải ra thông cáo là không có cấp “bảo lãnh” cho những trường hợp tương tự đâu, đừng mơ...
  • Những năm gần đây tất nhiên chả ai đi xin bảo lãnh chính phủ hay của NHNN nữa, thế nên có biến tướng mới: quỹ (viện trợ nhân đạo hay rửa tiền gì đó) hay tập đoàn đầu tư tài chính ABCD gì đó muốn cho VN vay (“sau này sẽ cho VN một phần lớn số tiền đó chứ không đòi về”!?) số tiền dăm, mười tỷ $ hay Euro gì đấy-nhưng đang chờ Bộ Tài chính VN hoàn thiện thủ tục bảo lãnh. Trong thời gian chờ đợi đó thì người đại diện (ví dụ Paul Lê Hùng khá nổi tiếng) đi khắp nơi, hứa hẹn sẽ tác động để cho địa phương nọ, doanh nghiệp kia vay mỗi nơi dăm ba ngàn tỷ VND. Đổi lại được đánh chén no say, và thỉnh thoảng còn xin được tiền taxi hay xe ôm để về khách sạn... Cũng “không phải dạng vừa đâu”- nếu cần có thể xì ra copy hợp đồng tín dụng ký với Bộ TC nhà mình, thậm chí có bút tích của sếp này, sếp khác...và điều khoản hoa hồng đáng ra môi giới là Paul Lê Hùng sẽ được hưởng khi “giải ngân”. Công an biết thừa các vụ việc và theo sát, nhưng sao vẫn để yên thì tôi cũng chưa thể làm sao mà hiểu được...Google phát ra các trường hợp na ná ngay, nhưng người trong cuộc vẫn dễ cắn câu.
  • Chạy vốn:

Cái này có lẽ không ít bạn ở đây đã từng có kinh nghiệm. Nôm na ai có dự án (sản xuất, BĐS, XNK) thiếu vốn đầu tư, ngân hàng không duyệt vay, đang bí...thì dễ gặp đại diện của “nguồn”. “Nguồn” đây thường là khoản tín dụng từ ODA châu Âu hay Mẽo gì đấy (nghe bảo vậy)-lãi suất thì thấp dí dị rồi, nhưng phải qua đường Bộ Tài chính, rồi qua một ngân hàng (có vốn nhà nước) nào đấy (Agrribank chẳng hạn) nên chi phí “bôi trơn” lên vài %, tuy vậy so với chi phí vay trong nước bằng tiền đồng mười mấy % cộng thêm phải thế chấp tài sản...thì còn rẻ quá nhiều, nên doanh nghiệp phải lao vào thôi. Đầu tiên cũng phải “làm hàng” tý: đây là nguồn riêng của anh T. anh ruột bác B.”muỗi” phụ trách, nên các anh làm cẩn thận lắm. Cũng phải xem dự án kỹ lưỡng, vốn đầu tư ít là “nguồn” không thèm xem xét đâu nhé, phải bỏ tiền ra thuê luôn bên “nguồn” sửa dự án cho đúng quy mô, đúng kiểu (chi phí đôi trăm triệu), ký hợp đồng môi giới (chặt chẽ lắm, “nhà nước” mà!)-thường giữa doanh nghiệp và một đại diện phía “nguồn” cử ra. Tất nhiên có điều khoản trả trước dăm ba trăm triệu để “bôi trơn”, còn thì mỗi lần giải ngân bên “nguồn” sẽ nhận lại được 3-5% số tiền, tiền “bôi trơn” sẽ được hoàn trả...Túm lại doanh nghiệp mất ba bốn trăm triệu, rồi ngồi chờ vốn dài cổ ra, nửa năm sau chả thấy động tĩnh gì thì mới khởi động đòi lại tiền, cũng mất kha khá mà quan trọng nhất là mất thời gian, dự án bất động...

Có môn khác: đó là cung cấp tín dụng, bằng cách phải cho “nguồn” tham gia vào cổ phần Cty. Ví dụ rõ nhất là công ty Hiển Vinh, RTC hay Hành Tinh Xanh của Cao Văn Xứng, Lê Thị Cẩn...- tay không bắt giặc. Một biến tướng nữa: các quỹ quốc tế đầu tư không hoàn lại cho trồng rừng, nhưng họ “làm ăn lớn” nên không có diện tích rộng là không vay được tiền đâu, bà con phải góp sổ đỏ đất trồng trọt lại rồi vay chung một khoản ra tấm ra món...Có bác Cục phó Cục lâm nghiệp Bộ NN-PTNT còn bị lọt vào vòng xoáy này, mất mấy tỷ chả dám kêu...

Nhưng đấy mới là bọn làm giàu “cò con” thôi, muốn giàu nhanh phải biết mấy môn sau:

  • Buôn thiên thạch, đồng đen:

Thiên thạch thì khó kiếm rồi, mà NASA và các nhà sưu tầm thế giới lùng tìm kinh lắm, giá thì ngất trời! Ở VN thiên thạch thì chỉ có vùng Tây Nguyên hay Điện Biên-Lai Châu mới sẵn, giá so với thế giới rẻ hơn hàng chục lần, nên “bọn nước ngoài vào đây lùng dữ lắm, bao nhiêu chúng nó cũng mua”. Thiên thạch khác đá núi ở chỗ nào, thì cái này phải người trong nghề mới rành: ví dụ đưa cái gương hay mảnh kính đến, thì gương rạn vỡ ngay! ĐTDD để gần thì tê liệt, không gọi được! Đá đen sì sì, nặng hơn bình thường rất nhiều hoặc nhẹ hơn nước, nổi lềnh phềnh. Giá cả thường nhiều chục triệu đô/cục, mua được món hời (chủ đá đang kẹt tiền) thì chỉ 2-3 triệu, chỉ phải đặt cọc đôi tỷ rồi về xoay tiền đủ mà mua, mà phải mua gấp chứ không có khách hàng đang gọi ời ời, để đó họ xuống mua giá gấp năm... Đồng đen cũng là loại siêu đắt, nghe giảng thế nào là đồng đen mới thấy xúc động, cái chất liệu này chỉ có tàu vũ trụ mới cần dùng thôi, mỗi năm các siêu cường cũng dùng hết có vài tấn, thế nào ngày xưa CCCP viện trợ hoặc cất ở VN cả ngàn tấn, bây giờ TC2 quản lý hết, nhưng vẫn có bọn “tham nhũng” nó lấy được ra bán chia nhau, cái này Nhật Bản đang thèm lắm, nước người ta văn minh chạy đua vũ trang mới cần chứ nước mình dùng làm sao đươc, cứ có hàng là ôm sạch, mấy chục tỷ đô cần phát có ngay!


  • Buôn các đồng đô la hiếm của chính phủ Mỹ đã phát hành:

Những năm 30 thế kỷ trước Mỹ khủng hoảng đói to, nên chính phủ phải phát hành những bảo lãnh để thu hút tài chính của thế giới, chủ yếu từ Đài Loan. Thế nên những tờ 100000 USD, tờ triệu USD, rồi những đồng xu nhưng giá trị kinh khủng...bây giờ nếu trình được cho Bộ tài chính Mỹ, thì Mỹ bắt buộc phải trả những khoản cả vốn lẫn lãi quá cao, đến Mỹ cũng chả chịu được. Vậy nên chính phủ Mỹ phải bỏ tiền, bỏ sức người đi khắp thế giới để thu mua lại những đồng tiền quý hiếm - chính là những bảo lãnh tài chính này, với một giá “mềm” hơn - nhưng mềm thì cũng nhiều tỷ VNĐ. Thế nên ai có duyên mua được vài tờ với giá đôi trăm triệu thì giàu to...

So với những người tài này thì bọn châu Phi đi dùng hóa chất biến 1$ thành 100 $ chỉ là con nít...


  • Đồ cổ, các khoản gửi nhà băng của Hoa Mai hội...

Đầu tiên phải biết cái hội này, tiền thân là của các cụ cách mạng mấy nước Trung Quốc, Đông Dương...họp nhau lại rồi quyết định phải cất giấu của cải, không cho rơi vào tay bọn Pháp, sau này cho đời con đời cháu lúc nào cần thì mới xuất ra, thích làm cách mạng thì làm mà xây dựng nước nhà thì xây. Của cải giấu nhiều nơi lắm, ở nước ngoài cũng có, đồ cổ cũng có, trong nước thì có những mấy nghìn tỷ $ gửi các nhà băng quốc tế. Có “Hội đồng bô lão” toàn các vị tiền bối cách mạng, nước ta thì tín nhiệm cụ Nguyễn Chí Thanh bầu vào đó, thế nên cụ phải giả chết để ra nước ngoài sống, nay đã gần 120 tuổi rồi nhưng vẫn còn minh mẫn lắm, trông cứ như ông tiên ông! Cụ mà quý đứa nào trong hội con cháu đệ tử, thì chỉ cần cho mấy cái món đồ cổ, một cái sổ gửi tiền ngân hàng...là chục triệu đô ngay, nhưng các cụ trong “Hội đồng” cũng nghiêm lắm, thỉnh thoảng mới đến đợt cho thôi, và chẳng cho không bao giờ, lần nào cũng phải dâng dăm trăm triệu hay ba bốn tỷ để “dẫn”. Vậy nên con cháu, đệ tử phải góp sức vào, gom đủ tiền chuyển sang bên ấy, rồi chờ “giải ngân”, thôi thì chia nhau không được nhiều cũng mỗi người chục triệu $, sống tạm để chờ đợt tiếp theo. Nhà nước mình cũng biết nguồn tiền này, nên phải giữ kín, chứ không là rơi hết vào tay nhà nước thì công cốc...

Viết tóm tắt là như thế, tất nhiên nếu khô khan như vậy khó mà có ai bị mắc lừa! Nếu ai chưa va chạm với mấy vụ này thì nghĩ sẽ ngay: “đứa nào tham thì chết, thế cũng tin...”. Quả là thế thật, nhưng sao thấy người bị hại toàn dân làm ăn, tiền tỷ cả chứ cũng chả phải “ngô ngọng” gì? Liệu có dễ tránh được “cám dỗ” không? Xin chờ xem bài viết kỹ hơn để thấy rằng những “bộ môn” này tồn tại được theo năm tháng là có lý do, và nếu không cảnh giác thì ai cũng có thể trở thành nạn nhân, à quên, tỷ phú $ tiềm năng chứ...


Xin xem bài gốc ở đây: https://www.facebook.com/namhhn/posts/1234444823284119