Cừu lạc? Mình đã chọn sai ?
Ngày bé, phải nói rằng mình vô cùng vô cùng thích đọc sách. Ngày đó, không có nhiều tiền để mua sách, cũng không dám xin bố mẹ tiền...
Ngày bé, phải nói rằng mình vô cùng vô cùng thích đọc sách. Ngày đó, không có nhiều tiền để mua sách, cũng không dám xin bố mẹ tiền mua, vì với bố mẹ mình, muốn mua sách bao nhiêu sách cũng được nhưng phải là sách tham khảo, sách nâng cao... Vì vậy, mình đã lục tìm tất cả các sách ngữ văn của anh chị mình, tìm những đoạn trích để đọc. Mình bắt đầu đọc từ những mẫu truyện ngắn như Sống chết mặc bay, Làng, Lặng lẽ Sa Pa, sau đó thì là Vợ nhặt, Hai đứa trẻ, Chữ người tử tù... Và từ lúc đó, mình luôn mơ ước trở thành người viết truyện.
Rồi khi lớn thêm một chút, bố mẹ mình cho mình học các môn tự nhiên nhiều hơn, với suy nghĩ là học môn tự nhiên mới giỏi mới tốt, sau này mới có khả năng kiếm được nhiều tiền. Có lẽ, đa số các ông bố bà mẹ có con thế hệ đầu 9x đều nghĩ như vậy. Và mọi người trong gia đình ai cũng nói mình học dốt văn và đúng là mình không thường được điểm cao khi học văn học ở thời trung học. Mình thuận theo bố mẹ, chọn học Toán, khi chia đội tuyển thì chọn học Lý, rồi cứ theo chuyên Lý luôn. Rồi mình chọn vào 1 trường kỹ thuật mà không có đam mê gì. Chỉ đơn giản là mình thấy mình học tốt các môn tự nhiên và chọn.
Giấc mơ trở thành người viết truyện cũng dần dần biến mất...
Mình trở thành một con cừu lạc, ngu ngơ ngây ngô. Năm 4 đại học rồi mà không có định hướng, cũng không có khả năng code tốt (vì mình học trường kỹ thuật). Điều duy nhất mình có thể làm được khi học ở đây là điểm số của mình cũng không quá tệ để an ủi tạm thời bố mẹ mình rằng mình vẫn ổn.
Mặc dù mình không thực sự ổn cho lắm!
Mình có thực sự nên lựa chọn lại?
Mình có nên rẽ hướng khác hay tiếp tục là con cừu lạc?
Hoặc mình nên tập thích những thứ mình đang học, tập thuộc về nó ?
Gần đây, mình đã bình tâm lại hơn sau khi trải qua 1 khoảng thời gian dài đầy sự sụp đổ khi mình cứ ngỡ mình có thể làm được gì đó nhưng lại không làm được. Mình cảm thấy rằng mình cần được viết, mình cần được thỏa mãn ước mơ thời bé của mình, ít nhất là có thể viết dù chẳng có ai đọc.
Sự thực thì không ai có thể thành công ngay từ khi mới bắt đầu, và mình tin điều đó. Mình tin rằng mình không thực sự cần lựa chọn lại, mình hoàn toàn có thể viết mà không cần rẽ ngay sang 1 hướng khác mà mình không chắc chắn. Con cừu lạc có thể trở thành con khỉ thông minh và đi đúng hướng nó nên đi hay không, thì mình sẽ thử cố gắng.

Chuyện trò - Tâm sự
/chuyen-tro-tam-su
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất
3kNeko
Để chọn lại được phải thực sự có chí. Dám làm nữa. Mình cũng nghĩ có lên làm lại không. Nghĩ đủ thứ nhưng khi vừa bât đầu bước bước chân đầu tiên để quay lại thì không chủ dũng khí để quay lại nữa.
- Báo cáo

muaxuanmauden
Mình nghĩ là có thể enjoy đam mê của mình theo 1 cách khác. Quay đầu lại thì lãng phí thời gian mình đã dành cho nó quá, đặc biệt là mình đã năm 4 rồi
- Báo cáo

duongAQ

Mình được người khác dạy câu này: ở đời đừng bỏ đi cái gì.
Hãy thử nghĩ:
1 ông nhà văn thì học code để làm gì?
So với:
1 ông lập trình viên viết bài văn mô tả sản phẩm của mình.
Rõ ràng bạn ở vào thế ko phải nhà văn. Vậy nên bỏ qua vế thứ 1. Nghĩ ở hướng thứ 2, bạn đang bỏ qua cơ hội trở thành lập trình viên.
Mình thấy bạn đang nửa vời, khi chưa thực sự học và làm "thành" một cái gì. Bạn đang loay hoay với đam mê.
Nói thật là ở đời, bạn chỉ nên theo đuổi đam mê khi bạn đã thành 1 cái gì đó.
Bản thân mình đam mê viết truyện, vẽ tranh, nhưng mình học lập trình vba, viết phần mềm, dạy excel, viết content marketing cho sản phẩm của mình. Và mình muốn viết nên 1 câu chuyện về cuộc đời mình, 1 người học kế toán, làm lập trình và thích viết truyện.
Vấn đề là mình cố gắng kết nối những thứ đó lại với nhau. Chứ mình ko cho rằng điều gì mình học được là thừa. Chúng chỉ thừa khi mình không chịu tạo liên kết cho nó.
Hy vọng câu chuyện về bản thân mình sẽ cho bạn 1 góc nhìn mới. Còn quyết định thì chỉ người trong cuộc mới hiểu.
- Báo cáo

muaxuanmauden
Cảm ơn vì lời khuyên của bạn.
Trên hết, mình cảm phục vì câu chuyện của bạn, bạn biết cách làm cho những thứ bạn học được không trở nên thừa thãi.
Bạn nói rất đúng, mình loay hoay với đam mê, chưa thực sự học và làm thành 1 cái gì cả. Chắc chắn, mình sẽ thử kết nối những thứ mình học lại, mình sẽ thực sự làm chứ không chỉ là mông lung với đam mê nữa, và nhất định viết câu chuyện của riêng mình.
Một lần nữa, cảm ơn bạn nhiều.
Tiện thể, mình cũng muốn hỏi bạn: bạn thực sự có nhiều thứ để làm, vậy cách bạn dành thời gian cho nó như thế nào?
- Báo cáo

duongAQ

Cách mình làm thế này:
1. Thứ đảm bảo sinh tồn sẽ làm trước. Đó là làm cái gì ra tiền. Có tiền mới sống để mà theo đuổi đam mê được đúng ko nào. Nên mình chấp nhận gạt bỏ hết đam mê trong ngắn hạn (khoảng 2 năm) để tập trung toàn bộ vào các công việc tạo ra tiền. Chấp nhận nó khiến mình khó chịu. Bởi để biến đam mê ra tiền là vô cùng khó. Bạn hãy dùng đam mê của người khác và làm ra tiền cho họ. Khi đó sẽ học được cách kết nối đam mê để tạo ra tiền.
Giai đoạn này ko phải tích lũy tiền, mà để bạn biết cái gì gần nhất để kết nối tới việc tạo ra giá trị cho bản thân, tạo ra tiền, cách làm người khác phải rút ví ra trả tiền cho 1 cái gì đó.
2. Khi đã học được cách kết nối tới tiền, mình đầu tư 1 khoản mua thiết bị. Cụ thể ở đây là máy tính tốt, học 1 số khóa học nâng cao cho công việc, để làm việc tốt hơn.
3. Khi áp lực kiếm tiền ko còn nặng nữa, thì mình bắt đầu làm thứ liên quan tới 2 việc: kế toán kết nối với lập trình. Mình học viết phần mềm kế toán trên excel. Sau đó đem quảng bá, đem bán. Từ đó tạo 1 dấu ấn để định vị bản thân 1 cách độc lập.
Khi làm vậy mình học dc rất nhiều kinh nghiệm từ người khác chia sẻ với mình.
4. Làm 2 việc 1 lúc sẽ khá căng, cuốn hết thời gian của mình. Lúc đó chỉ tập trung làm nên ko nghĩ nhiều nữa. Khi gắn với đồng tiền, bạn sẽ bớt mơ mộng, sẽ bớt làm theo cái bạn thích, mà phải thực dụng, phải làm theo cái người khác thích. Qua đó mình nhận ra 1 điều là chỉ khi làm cái người khác thích thì họ mới chịu trả tiền cho mình.
5. Quan trọng nhất là phải quảng bá bản thân. Mình có năng lực gì, đam mê gì phải thể hiện ra, phải biến nó thành sản phẩm người khác nhìn thấy được. Phải hình dung sản phẩm đó giúp ích gì cho người khác. Khi đó sẽ có nhiều người kết nối tới. Từ đó mà đi tiếp, sẽ như thuyền căng buồm ra biển lớn thôi.
Nói chung gồm 3 yếu tố: thiên thời - địa lợi - nhân hòa. Nỗ lực bản thân chỉ là điều kiện cần. ĐK đủ là bạn phải khiến người khác nhận ra giá trị của bạn, muốn hợp tác với bạn nữa.
- Báo cáo

duongAQ

Cuối cùng, khi thoải mái về kinh tế, chủ động về thời gian thì mình mới dành cho đam mê. Bởi nó giúp mình có tâm trạng thoải mái hơn để duy trì công việc, đồng thời khám phá những chiều sâu mà trước mình chưa chạm tới. Nhưng làm vì đam mê thật sự ko dc nghĩ đến tiền. Chỉ nghĩ tới cơ hội thôi.
- Báo cáo