This is just a small project of mine to work on my English skills by translating my stories into English. I know I have a long way to go on this, so if you have any comments about my English, please feel free to leave a comment. Anyhow, there’s always a Vietnamese version down below. Enjoy reading ;)
Last updated on Nov 14, 2021

LIFE IS, IN ESSENCE, UNINTERESTING?

This question has been stuck in my head for quite some time now. Having spent hours after hours working on tables, figures and reports at work, my crushed soul is beginning to question the existence of myself.
My usual 9 to 5 job often leaves me feeling a bit empty at the end of the workday. At first, I thought it was just a fleeting moment; after all, spending eight hours a day in front of a computer screen with dozens lines of code does not sound like fun at all. But I managed to find a solution to these problems: hitting the gym, and my favorite thing to do there was to grab a pair of gloves and start murdering the saggy sandbags. 
But that was six months ago. Now, there is no gym, no sandbags, and no hours-long sessions of boxing. I could barely get a single good night’s sleep. And that was when I began to reflect on my life.

Life isn't interesting, is it?

The short answer is no, life is not interesting, at least for me at the present. I have not felt happy since my gym access, my boxing hours, my basketball training, and my trans-Vietnam food tours have been ruthlessly taken away from me. The culprit is none other than Covid.
From the perspective of a 27-year-old "uncle", introverted , everyone else but me seems to be enjoying the time of their lives. This is particularly true at my workplace.
My male colleague sitting across from my desk, a man of few words who has a passion for Taobao orders and fragrances. If you can pique his interest by, say, asking him about a specific type of scent, he could talk for hours on end about the different ‘notes’ in a perfume and dozens of olfactive categories.
My deskmate, who happens to be an alcoholic. He’s always up for a drink after work, day in day out. At one point, he partied every day for a whole week; we often jokingly nicknamed him X-fish, because he can drink like a fish.
Or the guy I know who is flirting with a girl six years his senior. I will come back to this some other time.
...
I feel jealous of the way people around me can give their 100% in everything they do. What often started as a hobby for them later became a kind of addiction, but in a good way. This addiction allows them to broaden their horizons, to learn and to feel, to immerse themselves into a specific aspect of life. And they often come out of these experiences transforming into a better version of themselves.
My fraghead colleague once gave me some pointers on using ‘classic’ fragrances, like Silver Mountain Water or Green Irish Tweed from the house of Creed. He said that their base notes can be quite ‘niche’ and headache-inducing for certain people. Ha, like I care! Those fragrances are classics, they’ve been around for decades now. If other people love them, so can I. And the next week, I tried them all out, even including the famous king of all Aventus. All of a sudden, things had changed: I just didn’t like them classics anymore, at least according to my colleague’s definition.
My deskmate, despite having been down-and-out through the ups and downs of life, is the most positive and upbeat person I know on earth. I guess I’ve never seen him blue before, and the people who come and talk to him often leave with a sweet taste of happiness, all thanks to his collection of personal stories (though most of them reek of alcohol).
Or when I listened to the guy with his unrequited love for a girl six years older than him explaining how he desperately tried to get her to love him, all I can feel can be summed up in one word: Authenticity.
Back to me. Compared to the people around me, I feel that I’m not living my life to the fullest. Sometimes I wonder if it is because I haven’t really found the one to focus all of my time and energy on. But maybe that’s just who I am: I don’t really find the joy in partying, drinking, smoking or vaping. My bro is kind of with me on this when he said "It’s good when you can go all in on things, but I bet you won’t do it. That’s so not you."
So I feel bored.
This whole social distancing situation got me thinking a lot about picking up a new hobby to while away the lonely evenings. I am thinking of journaling, which explains why I am writing this post.
This time of year seems to be the perfect start for some story-telling, as our bodies are biologically changing to adapt to the biting cold.
Then, Let me warm your heart by telling my little stories They will be light, tender, and yet so ordinary.
----------------------------------------------------------------------------

CUỘC SỐNG VỐN DĨ CHẲNG THÚ VỊ?

Câu hỏi này luôn hiển hiện trong đầu tôi sau một ngày mờ mắt với đống bảng biểu, số liệu, báo cáo... lấy xe về nhà với một tinh thần đã bị quăng quật tới sứt mẻ.
Không lâu trước đó, chắc tầm nửa năm thôi, khoảng thời gian trống này được tôi lấp đầy bằng vài tiếng ở phòng tập với mấy chiếc bao cát đã sờn. Công việc văn phòng khiến tôi có "cảm giác" mệt mỏi, nhưng đó chỉ là cảm giác. Ngồi một chỗ cả ngày chả làm ta tiêu hao bao nhiêu năng lượng cả.
Thời điểm hiện tại, khi không còn phòng tập để "trốn", để sau những buổi tự tra tấn cơ thể, tôi sẽ có giấc ngủ rất ngon. Những suy nghĩ lại bắt đầu ùa tới...

Cuộc sống vốn dĩ chẳng thú vị, phải vậy không?

Điều này đúng với tôi bây giờ, khi mà thời gian vùi mình ở sân tập với trái bóng rổ, nhảy múa điên loạn cùng chiếc bao cát, và chỉ tiêu food tour mỗi tháng một tỉnh của tôi đã bị tước đi.
Từ góc nhìn của tôi, một "ông chú" 27 tuổi, hướng nội, tôi thấy mỗi người đều đang tận hưởng thời gian của mình một cách khác nhau. Chẳng đâu xa, ngay tại văn phòng tôi này.
Ông anh đối diện đam mê nước hoa và order hàng Taobao, rất ít nói. Nhưng một khi đã nói là sẽ thao thao cả tiếng đồng hồ về các 'notes', hay các trải nghiệm khứu giác của ổng với từng loại nước hoa. Thằng em ngồi cạnh mê cồn, tối nào cũng thấy gạ kèo. Nó có thể nhậu liên tục cả tuần, tới nỗi tụi tôi hay đùa với nó là lấy mồ hồi mày đốt có khi cháy được đấy. Hay một chàng phi công dãy bên đang cưa cô nàng cùng công ty hơn cả nửa giáp mà tôi sẽ kể khi có dịp.
...
Tôi cảm thấy ganh tị với cái cách họ hết mình như thế. Họ thích, rồi thử, cảm thấy hợp, vậy là nghiện! Cái nghiện đó giúp họ có kiến thức rộng hơn, và cảm nhận sâu sắc hơn ở thứ mà họ đang đắm mình vào.
Ông anh mê nước hoa từng khuyên, dòng cổ điển của nhà Creed, như Green Irish Tweed hay Silver Mountain Water, thì Base Notes sẽ rất kén người, dễ gây đau đầu. Tôi chả nghe, tôi thích cổ điển! Ngay tuần sau, Green hay Silver tôi đều thử hết, thậm chí thêm luôn Aventus. ...Và sau trải nghiệm đáng quên đó, tôi không thích cổ điển nữa. Ít nhất là kiểu định nghĩa cổ điển trong nước hoa!
Thằng em ngồi cạnh, trải nhiều sương gió. Cuộc sống vốn đã bất công với nó, nhưng niềm vui thì nó luôn có. Đó giờ tôi chưa thấy nó buồn, và mọi người luôn được cười đến phát sảng khi nó đem những trải nghiệm bản thân ra kể. Dù đa phần toàn là những câu chuyện nghe từ xa đã thấy mùi cồn.
Chàng phi công, khi ngồi tâm sự về những hối tiếc, cũng như lý do bất chấp theo đuổi bà chị kia, tôi chỉ có một cảm nhận: Chân thật!
Còn tôi, tôi không hết mình! Hay do chưa thực sự tìm được một điều phù hợp? Một ông anh tôi từng nói: "Biết nghiện là tốt đấy, mà anh thấy tính mày chả nghiện được." Tôi thấy đúng, bởi tôi không tìm được niềm vui từ nhậu, từ thuốc lá, từ vape như ổng.
Vì vậy, tôi thấy buồn tẻ.
Khoảng lặng gần đây khiến tôi có nhiều suy nghĩ về việc tìm kiếm một thói quen mới, viết lách chẳng hạn? Dù đã trải qua nhiều niềm vui, nỗi buồn, nhưng nếu không được ghi lại để nhắc bản thân nhớ, tôi sẽ dần quên đi!
Thời điểm này có lẽ là thích hợp, khi mà cái lạnh khiến cơ thể tiết ra melatonin nhiều hơn, làm ta muốn tìm đến những câu chuyện.
Vậy nên, Tôi sẽ kể những câu chuyện của riêng tôi Chúng sẽ nhẹ nhàng, và bình thường thôi.