Khi những cơn gió lạnh đầu mùa xuất hiện cũng là thời điểm hoa cúc họa mi nở, đánh dấu một mùa đông nữa lại đến với thủ đô Hà Nội. Chẳng hẹn mà lên, mùa này phố phường Hà Nội lại ngập tràn những bông cúc họa mi bé nhỏ đồng đều, trắng muốt chụm vào nhau, rung rinh trong từng cơn gió lạnh, đẹp đến nao lòng...
simple but beautiful
cốc cốc, cúc họa mi nè
Vậy là thấm thoát đã gần 4 năm rồi đấy. Đây là lần thứ hai mình được trải nghiệm trọn vẹn cái mùa đông ở thủ đô. Hà Nội mùa đông tuy lạnh ở bên ngoài nhưng lại có gì đó ấm áp tận sâu thẳm trong tim, để ai đã từng lướt qua phố cổ một lần vào mùa này đều thơ thẩn một tình yêu chẳng thể nói thành lời.
Hà Nội mùa đông chùng chình ngõ phố
Màu cúc trắng ngập tràn khắp lối đi
Cánh cải nhỏ đang ở độ xuân thì
Lơ phơ trước gió, ảo diệu mê li.
Hanoi Autumn
chào bạn cúc họa mi, tớ là mùa đông
Đông Hà Nội gợi cho mình rất nhiều cảm xúc. Chắc có lẽ nó là cái mùa mà hạnh phúc chỉ là được quấn chăn nằm cả ngày ở trên giường, vậy nên mới có nhiều thời gian và không gian mà ngẫm về mọi chuyện. Bây giờ à? Ngắn gọn thôi: “Nhà”.
— Nếu ai đó hỏi mình: trong cuộc đời sinh viên, đâu là điều mình thấy buồn nhất, thì mình sẽ chẳng do dự mà trả lời ngay, đó là nỗi nhớ nhà —
“Sinh viên xa nhà”, khi nhắc tới vài từ đơn giản ấy, có lẽ trong suy nghĩ của những người ngoài cuộc, việc trở thành sinh viên xa nhà thật là sung sướng. Thoải mái có bạn bè, thoải mái đi ăn uống tụ tập, thoải mái ăn ở lộn xộn và không giờ giấc, thậm chí overnight cả đêm mà không gặp phải bất kỳ sự quản lý và ngăn cản nào của phụ huynh. Nhưng, nếu là một sinh viên xa nhà, xa quê hương, đi đến một nơi xa lạ để học tập, làm việc thì bạn sẽ không bao giờ chỉ suy nghĩ đơn giản như thế. Nếu ai đó hỏi mình: trong cuộc đời sinh viên, đâu là điều mình thấy buồn nhất, thì mình sẽ chẳng do dự mà trả lời ngay, đó là nỗi nhớ nhà.
Vung Tau Beach
Vũng Tàu
Nỗi nhớ nhà không phải là thứ có thể đong đếm được nhiều hay ít, sâu sắc hay nông cạn. Nó đơn thuần chỉ là nỗi khao khát được trở về bên gia đình, về quê hương, về với người thân, bạn bè. Nó là tình cảm xuất phát từ tận sâu trong trái tim của mỗi con người, khi mà người ta trong hoàn cảnh bắt buộc nào đó, phải xa quê, cô đơn một mình nơi đất khách quê người.
Có những lúc, giữa cuộc sống bộn bề nơi giảng đường, chợt nhớ về những miền ký ức nào đó, đã xa lắm rồi, nơi ấy có tình yêu thương ấm áp của bố mẹ, có khung cảnh quen thuộc của quê hương, có những người bạn đã cùng mình trải qua thời thơ ấu êm đềm. Và rồi, òa khóc vì cảm thấy lạc lõng, cảm thấy bơ vơ giữa chốn thủ đô nhộn nhịp, nơi mà không có người thân bên cạnh, chỉ có những người bạn mới quen và tất thảy dường như xa lạ.
Có những lúc, khi vô tình nhìn thấy gia đình ai đó ấm áp, chợt chạnh lòng, và nghĩ về bố mẹ ở quê hương.
Có những lúc, muốn rũ bỏ tất cả để trở về quê hương, về với vòng tay ấm áp của mẹ, về với cái nhìn trìu mến của cha và nghe những lời nói yêu thương của đứa em.
Có những lúc, muốn ngồi một mình, và khóc to lên, để cả thế giới biết rằng, mình yêu gia đình đến nhường nào.
Nhưng, cuộc sống không chỉ có nụ cười và niềm vui, nó còn bao gồm cả nước mắt và nỗi buồn. Mỗi sự lựa chọn là một sự đánh đổi. Mình hiểu, xa nhà, nghĩa là đã đánh đổi sự ấm áp bên gia đình, cho sự chắc chắn về tương lai tốt đẹp với nghề nghiệp ổn định. Mình đã thôi không than thở hay u sầu, vì đó là sự lựa chọn của mình, mỉm cười và vượt qua điều đó.
Cứ tự dặn mình, hãy cứ nhớ nhà, nhưng đừng quá bi quan, hãy cứ khóc, nhưng sau khi khóc xong, hãy tự hứa với bản thân rằng, mình sẽ sống tốt hơn, sẽ yêu đời hơn, sẽ chăm sóc bản thân nhiều hơn, sẽ tự yêu thương lấy chính mình thật nhiều, thật nhiều, để rồi, khi thành công trở về quê hương, bố mẹ sẽ rất tự hào.
nhà tớ có nuôi 1 anh bố, 1 chị mẹ, 1 đứa em gái và tớ
Nỗi nhớ không thể nói quên là quên đi được ngay, không thể nói ngừng nhớ là ngừng được ngay. Bởi vì nỗi nhớ xuất phát từ trái tim nên hãy cứ để nó chiếm một phần trong trái tim, để nó nhắc nhở rằng đừng bao giờ quên đi nguồn cội của mình, đừng bao giờ vì những thứ phồn hoa vô thực nơi xa lạ mà đánh đổi bản thân, sa ngã vào những thứ không đáng có. Phải nhớ biến nỗi nhớ thành động lực để cố gắng, để học tập và làm việc thật tốt. Phải để sự đánh đổi của mình trở nên có ý nghĩa nhất.

P/S: hôm nọ viết bài này xong thì Hà Nội trở lạnh haha, chắc là Hà Nội lại thương nhớ cúc họa mi rồi