Con người luôn không hài lòng về bản thân mình vì vậy chúng ta luôn đau khổ.
Lúc mới tốt nghiệp đại học, cầm tấm bằng trong tay với mức lương 3tr đồng, tôi hằng ao ước mình có một chỗ ở 10m2 ra vào để thoát khỏi...
Lúc mới tốt nghiệp đại học, cầm tấm bằng trong tay với mức lương 3tr đồng, tôi hằng ao ước mình có một chỗ ở 10m2 ra vào để thoát khỏi kiếp ở thuê. Lúc ấy khi đang là nhân viên kinh doanh quèn cho một công ty tiêu dùng nhanh từ sáng đến chiều phải lang thang ngoài đường để chào hàng cho các tiệm tạp hóa, tôi đang làm nghề quái gì cho cái bằng đại học của mình vậy, mỗi lần đi ngang qua các tòa nhà quận 1, tôi ganh tỵ với dân công sở vì họ ăn mặc áo vest, sơ mi, ngồi máy lạnh mát rượi trong các tòa nhà cao ốc. Tôi cảm thấy cuộc sống của mình khốn khổ vô cùng.
Giờ đây, sau 7 năm ra trường. Tôi đã kết hôn, chưa vướng bận con cái, 2 vợ chồng 1 năm du lịch hơn 4 lần, ai nhìn trên facebook cũng phải ganh tị. Tôi sống với mẹ chồng trong căn nhà trung tâm quận 1, bản thân tôi sở hữu 2 căn hộ chung cư, làm việc văn phòng nhàn hạ cho tập đoàn nước ngoài với mức lương 1,000 USD ( có thể mức lương không cao nhưng đó cũng là mơ ước của bạn bè tôi).
Thì sao, giờ đây hơn lúc nào hết dù đã có những gì mình ao ước cách đây 7 năm, nhưng tôi lại đau khổ, stress và cô đơn hơn bao giờ hết. Tôi luôn nhìn lên những người bạn bè của chồng tôi và tôi, họ sở hữu nhà đất, 2 vợ chồng kinh doanh kiếm tháng hơn trăm triệu, sở hữu công việc kinh doanh họ có những đứa con. Còn chúng tôi thì vẫn chưa chịu sanh con vì sợ trách nhiệm, tôi luôn muốn lương mình phải cao hơn nữa,đòi hỏi chồng mình phải cố gắng hơn nữa (vì mức lương hiện tại của anh quá thấp), tôi phải mua thêm mảnh đất để giành... Tôi cảm thấy chán ghét công việc văn phòng 8 tiếng và ao ước làm kinh doanh như ngày xưa.
Tôi luôn nuối tiếc quá khứ, phải chi 5 năm trước mình đầu tư sớm hơn, phải chi 3 năm trước đi học Tiếng Trung sớm hơn, phải chi chọn người chồng biết lo hơn.....
Chồng tôi bảo như vậy là quá tham lam và tự làm khổ chính mình. Chúng tôi đã cãi vã rất nhiều, mặc dù ai nhìn vào cũng thấy chúng tôi cực kỳ hạnh phúc. Tôi nghĩ đó là hoài bão, ước mơ và chỉ khi nào chúng ta có khát vọng thì mới thành công được. Vì nếu bằng lòng với hiện tại thì 5 hay 10 năm nữa khi nhìn lại chúng ta sẽ nuối tiếc.
Nhiều khi tôi tự hỏi mình đang cố gắng vì điều gì, tôi muốn buông bỏ nhưng sự đòi hỏi luôn thôi thúc trong con người tôi. Tôi phải làm gì?

Chuyện trò - Tâm sự
/chuyen-tro-tam-su
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Annie_newlife_behappy
Không thỏa mãn với thực tại là một trong những điều cơ bản của mỗi người. Nó như con dao 2 lưỡi bén ngọt. Có thể giúp người ta phấn đấu tốt hơn. Nhưng cũng là sợi dây siết chặt, làm cuộc sống của chính người đó mệt mỏi hơn.
Em có lẽ không giống nhiều bạn trẻ khác thích start up trong mọi lĩnh vực, lao ra ngoài và đương đầu với những thử thách. Em lại chỉ muốn có một công việc ở cơ quan nhà nước. Ngày 8 tiếng đi làm. Lương thì cứ theo bậc lương quy định của nhà nước. Còn lại em sẽ dành thời gian để dỗ dành tâm hồn trẻ con của mình. Sống với bố mẹ. Chăm sóc họ hoặc ngược lại 😅😅😅, nghe bố mẹ cằn nhẵn vì quá trẻ con, vụng về, tự tay làm vườn rau xanh trước sân (dù có thể sẽ chỉ làm nó trông như khu vườn kì lạ), nhìn mấy chú gà kéo nhau về chuồng lúc trời sẩm tối; chơi đùa với đám trẻ con trong thôn nhỏ (để bù lại việc chính mình không có tuổi thơ), ngồi tiếp trà mấy bác mấy cô sau giờ cơm tối, nghe họ than thở con mình nghịch quá hay bất mãn của họ với ông A bà B nào đó (hay thậm chí là nghe các bác các cô cằn nhằn sao mãi không phát thiệp hồng). Có thể yêu đương, có thể sẽ kết hôn, sẽ có con. Và sẽ phải bước vào cuộc sống cơm áo gạo tiền. Nhưng em lại muốn sống như cách đây nhiều ngàn năm. Tự tay làm tất cả cho nhu cầu của mình, muốn ăn rau thì trồng rau, muốn cắm hoa thì trồng vài loài hoa. Buồn thì cắt chút rau nấm linh tinh làm một nồi lẩu rồi uống vài chén. Vui thì lại làm ra vài sáng chế ẩm ương dở dở khùng khùng. Cuộc sống mỗi ngày chỉ cần lặp lại như vậy, nhạt một chút nhưng êm đềm, bình yên và đủ vỗ về tâm hồn yếu đuối của chính mình.
- Báo cáo

I'm Thành
Em rất muốn đọc những bài mà những anh chị đi trước đã từng trải qua và rút kinh nghiệm cho bản thân mình. Thường thì e thấy một điểm mà đa số ai cũng mắc phải đó là đã hối hận khá nhiều thứ khi mà tuổi trẻ chưa làm được hoặc chưa có cơ hội làm, chưa nhìn ra được những thứ cần thiết để học hỏi, trau dồi để sau này mình sẽ tự quyết định được cuộc sống của mình, làm những điều mà mình thấy hạnh phúc. Dù gì thì quan trọng vẫn ở thân mình, tự mình phải tự tạo hạnh phúc, niềm vui cho mình. Không bao giờ là muộn để bắt đầu một thứ gì đó. Đơn giản là: "just do it". Chúc chị sẽ có nhiều niềm vui và những điều mới mẻ trong cuộc sống! :))
- Báo cáo
haibuivutru
Cảm ơn bạn. Thật ra mình chưa bao giờ viết, thậm chí là nhật ký, tất cả suy nghĩ chỉ mông lung trong đầu thôi. Dạo này tự nhiên cảm thấy " chênh vênh" giống như khủng hoảng tuổi 30 nên muốn viết ra để khuây khỏa chứ không nghĩ là sẽ có người đọc.
Mình rất ngưỡng mộ những bạn trẻ trên spiderum vì các bạn còn rất trẻ ( thậm chí có bạn 16t) nhưng qua cách viết và cảm nhận cuộc sống mình thấy các bạn có cái nhìn rất sâu sắc không như thế hệ của mình lúc trước. Các bạn tương lai phía trước còn rất rộng mở, mình ao ước được trở lại thời của các bạn để có thể làm nhiều hơn, cống hiến và tìm hiểu thế giới nhiều hơn. Mình cũng mong có những bài viết của anh chị U40, U50 hơn mình để có thể định hướng cho cuộc sống của mình sắp tới
- Báo cáo
Kim Thần Hy
Làm người quan trọng nhất biết mình muốn gì cần gì. Hầu hết câu trả lời của mọi người em hỏi luôn là mấy thứ chung chung như: thành đạt, nổi tiếng, nhiều người ngưỡng mộ... Cái e muốn nói là chúng ta cần phân tích xa hơn về bản chất hành vi của bản thân, đôi khi chúng ta nghĩ mình muốn điều này, nhưng sâu trong tiềm thức thứ thôi thúc chúng ta lại là một thứ khác, chính vì vậy chúng ta luôn chạy theo một ảo ảnh và sẽ cảm thấy không bao giờ thỏa mãn.
https://spiderum.com/bai-dang/9x-chon-song-nhung-cuoc-dua-vo-nghia-bh0
Bài này cũng hay.
- Báo cáo

Mr. Ngoan
cảm ơn tác giả,
lúc m mới tốt nghiệp đi thực tập ở 1 cty, lãnh lương tốt nghiệp 2 triệu trên tay muốn trào nước mắt. Sau đó đi làm sale 1 công ty khác lương 4t. Sau đó chuyển qua làm ksan lương 7t. Rồi sau đó lại nhảy vô cty xây dựng làm lương 10t. Rồi nhảy qua cty khác làm lương 18t. Hiện tại thì bí mật nha ae :v
Và m chưa bao giờ thấy hối tiếc về csong đã qua. Chỉ biết cố gắng vs nỗ lực hơn nữa. Ông bà m có câu là có nhiêu thì xài bấy nhiêu. Tui lương 4t thì uống bia hơi + khô mực cũng thi vị. Lương 10t thì dám ngồi beer club này nọ. Lúc đó chỉ mong muốn được cải thiện hơn vs hơn nữa.
- Báo cáo
haibuivutru
Mình đoán chắc là bạn chưa có gia đình? thật ra cái hưởng thụ không quan trọng. Dù lương 3tr hay 20tr thì mình vẫn sống gần như nhau về cách ăn, mặc, chỉ khác có tiền thì đi du lịch nhiều hơn một chút. Tuy nhiên càng đến tuổi, bạn sẽ thấy vấn đề kiếm thu nhập không phải phục vụ nhu cầu sinh hoạt nữa mà còn liên quan đến cuộc sống tương lai, nhà cửa, con cái, phát triển bản thân.... và thể hiện năng lực trong xã hội. Đặc biệt là khi sống trong của các thành phố lớn thì mình bị rơi vào vòng xoáy phát triển, phải chạy đua với nó nữa.
thân
- Báo cáo

Trà Kha

[Đã xóa]