Vài điều mình nghĩ gần đây...
Mình đã nghĩ rất nhiều và rất lâu về chủ đề "tổng kết năm" nhưng thật ngại để cứ post những bài viết khác nhau.
Nửa tháng qua, có lẽ chẳng ai rảnh rỗi như mình nữa. Mình chỉ muốn một quãng nghỉ dài hơn mọi người, sau những chán chường vật vờ trong công việc và hy vọng trong tình yêu chẳng bao giờ nhen nhóm hơn được nữa, cũng chẳng biết phải chờ đợi người mình thương tới bao giờ.
Nếu bạn thực sự được đứng ở trong lòng mình, chẳng có gì làm vinh hạnh đâu, bạn sẽ chỉ hiểu cảm giác không có lấy một điểm tựa, xung quanh mình chỉ là những hàng rào của nguyên tắc không thể vi phạm, bởi vì trực giác nói với lòng mình: kết quả của những bắt đầu không đúng lắm luôn là bẽ bàng và thương tổn.
Mình sợ hãi ư? Mình không còn sợ bất kì điều gì. Mình buồn thương ư? Không, đều đã cũ. Mình chỉ tự nhiên, mình chỉ chấp thuận. Mình luôn có một niềm tin rằng:
Lùi một bước, đường rộng thênh thang.
Cuối năm nào mình cũng muốn nhắc, muốn viết lại những dòng động viên:
"Ngẩng mặt lên là thấy hy vọng thơ văn sự nghiệp mình, quay đầu lại là cuộc sống bình yên viên mãn của ba mẹ, ngoái mặt sang là thấy người đàn ông mình yêu vui vẻ hạnh phúc."
Bạn bè vừa chớp mắt một cái, nhiều năm đã qua như vậy rồi, đứa nào cũng có hạnh phúc riêng, mối bận tâm mới.
Thỉnh thoảng chúng mình không tiếc thời gian, chỉ cảm thấy hơi mất mát. Không phải mất mát thanh xuân, tuổi trẻ, chúng mình càng già càng đẹp chẳng phải vậy sao?
Chỉ là mất mát đi chính sự trong sáng, hồn nhiên, vô tư, dũng cảm, bạo dạn của mỗi chúng mình ngày hôm qua. Mất thật ấy nhỉ?
Có đôi khi, mình cho rằng chính mình không còn mạnh mẽ được nữa.
Chính mình không thể là điểm tựa vững chắc cho bạn bè ngả lưng.
Chính mình không còn là lời kêu gọi của điều gì đó chuẩn mẫu ngôn tình hay bền bỉ tha thiết.
Chính mình cũng thay đổi và biến chất xấu đi như là vạn vật vô thường.
Cuối cùng, mình cũng hiểu thế nào là hai chữ "bạn thân"? Chính là những người bạn có thể tín nhiệm để trao gửi điều đang khiến bạn cảm thấy mông lung nhất, người-cùng-bạn-lớn-lên tại một thời điểm trong đời.
Trước đây mình đối đãi với các mối quan hệ giống như là dùng số năm và sự thân mật để tin đo mức độ quan trọng và trao quyền. Nhưng mình đã chật lất. Viết sổ vẫn gắn liền với mình từ hồi cấp 3 tới giờ. Xem ra, những người từng quan trọng vẫn luôn nằm ở đó.
Hành trình cuộc đời có tính giai đoạn, không có hiểu làm sao mà thân hay thương? Có những người vẫn thân, vẫn thương nhưng chẳng bao giờ họ hiểu được cuộc sống của bạn ở hiện tại nữa. Chúng ta đã hết những điểm chung rồi. Cũng như những đôi yêu nhau sau khi rời trường đại học thường tan rã. Cũng như người bạn yêu từ lâu đã không thể cùng với bạn kết nối và chia sẻ.
Mình may mắn tới nỗi ở bất kì giai đoạn phát triển nào, dù là thuở bé, thời học sinh, trung học phổ thông, đại học, ra trường, đều có những người bạn hào sảng hết lòng bảo vệ, yêu thương như mình luôn tin chính cốt cách mình đã kéo họ ở đây, ở lại bên cạnh, để mình không bao giờ cảm thấy cô đơn, tủi hờn.
Chúng mình cứ thấp thỏm bao nhiêu năm liền, chỉ để làm một cô gái dậy thì thành công, bớt hiền lành và "bớt quê một cục đi", biết xài tiền và có gu thẩm mỹ, thông minh mau lẹ lại có chút phẩm vị. Nhưng vẫn phải làm một đứa con gái ngoan, một người yêu giản dị biết điều, một người bạn tốt tính, lúc bần hàn khó khăn hay lúc giàu sang phú quý cũng luôn đi bên cạnh người đàn ông của mình.
Đôi khi mình thấy bố mẹ hay người mình yêu đã luôn kỳ vọng ở tụi mình những tiêu chuẩn kép. Về cả công việc, tình yêu hôn nhân và cả cách chúng mình đối đãi xã hội, giao tiếp cộng đồng.
Muốn chúng mình kiếm tiền dư dả nhưng bảo: Ổn định sớm đi đừng xa nhà?
Muốn chúng mình lấy chồng đức tính thành công nhưng bán kính cách cái cổng nhà 2Km?
Mấy thằng trong xóm mình toàn nghiện với ngáo đá hoặc thật thà quá mà. Không thì người ta đều đã đi rồi, tư duy họ không dừng ở đây, dù trên những cành cây đất có lành chim có đậu thật nhưng không nghe thấy tiếng chim hót bao giờ cả, vì chỉ nghe tiếng chó giữ nhà sủa sáng, trưa, tối mỗi ngày.
Ông bà bố mẹ muốn an nhàn tự tại thảnh thơi, bố cũng về hưu rồi được rảnh rỗi nhưng lại bảo con gái "Kệ, cứ đẻ đi tao bế, tao nuôi"
Lắm lúc bố mẹ ông bà cũng cứ "tằng tằng" mà sống mà chạy đua như bao người thôi, thấy nhà ai cũng có cháu, có con dâu, con rể rồi họ cũng fomo, cũng sợ bỏ lỡ mất cơ hội mà quên chững lại chiêm nghiệm cuộc đời. Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, để ngồi lại thủ thỉ hỏi:
"Con gái có mệt không?"
"Con gái về nhà có vui không?"
"Bao giờ con gái tìm công việc mới?"
"Sao con gái lại thức khuya như thế?
"Sao tự dưng con gái lại khóc rồi?"
"Sao con gái mẹ có bạn trai mới?"
Mình chẳng bao giờ mong điều gì ngọt ngào hơn, vì tất cả những dấu yêu xuất phát từ gia đình, bạn bè hay người yêu mình đều có năng lực để cảm nhận và đầy đủ ngôn ngữ để bày tỏ thể hiện ra. Chỉ cần là nó thực sự xuất hiện.
Mình chọn chiến đấu với tất cả những chông chênh của tuổi 25: công việc bê bối, tiền bạc túng thiếu, gia đình xét hỏi, tình yêu tiến thoái lưỡng nan, cảm xúc tiêu cực lan tràn, lẫn tâm sinh lý không ổn định. Chọn đối mặt trực diện và không hề run rẩy.
Phải vậy thôi, mình muốn tìm kiếm "bình yên thật sự" trong tâm hồn. Chỉ có cách đi xuyên qua tất cả. Có đôi khi mình thấy mình sao mà "khổ" quá? Đừng bảo nhỏ tuổi mà đã nghĩ linh tinh nha. Mình nghĩ là mình đúng đấy? Chỉ là vẫn cần bám víu vào những quan điểm của những người mà mình thấy sự hiện diện và tư tưởng của họ là quý giá và phương thuốc chữa lành.
Có một người bạn mình nói bạn muốn đi tu, hoặc sống đời không tầm thường. Nhưng bạn ơi, chẳng phải tất cả mọi người trên thế giới này đang nỗ lực để trở lại "bình thường mới" hay sao?
Thứ người này cho là bình thường, với người khác là cả một sự nỗ lực. Với người này gia đình hạnh phúc là tự nhiên có, với người khác là một ước mơ, là vun vén, là che chở.
Lắm lúc mình đã suy nghĩ phức tạp và đắn đo nhiều quá rồi, tới mức cần một người bạn đời đơn giản ở bên thôi, mình cảm thấy cuộc sống này trọn vẹn.
Phụ nữ chỉ cần cảm thấy được yêu thôi, tin rằng sự động viên ấy khiến họ có thể làm "rất giỏi" mọi thứ khác. Không thì cứ hỏi những người từng một mình xông pha, cũng từng là hậu thuận.
Anw thì 2021 cũng giúp mình gặp được những người mà, dù tốt, dù xấu, dù ngắn, dù dài cũng đều là người đúng. Thật mãi biết ơn.
Chuyện trò - Tâm sự
/chuyen-tro-tam-su
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất