Con cãi cha mẹ chắc gì con hư ???
Lại một lần nữa mình và má cãi nhau về tiền.Tiền luôn là vấn đề lớn với má, nó ngăn má làm mọi điều tốt nhất cho mình :). Con cãi...
Lại một lần nữa mình và má cãi nhau về tiền.Tiền luôn là vấn đề lớn với má, nó ngăn má làm mọi điều tốt nhất cho mình :).
Con cãi cha mẹ chắc gì con hư ???
Mình nuôi ước mơ du học từ hồi lớp 10, nghĩ đến tương lai sẽ tốn của má không ít tiền cho ước mơ này, mình không hề học thêm. Thay vì những đứa bạn bên cạnh hằng ngày đi học, tối về cắp sách đến lớp học thêm để có kiến thức "vững chắc" đến trường, đạt được những con điểm cao, xứng danh "con ngoan trò giỏi" thì mình lại "cố chấp" tự học, đạt được những con điểm chỉ ở mức vừa đủ. Ba năm cấp ba, hết toán lý hoá, văn sử địa, mình còn phải nhét thêm cả Ielts. Đó những lần tự mày mò làm từng bài reading, highlight xanh hết cả cuốn Cambridge mới photo. Listening thì nghe đến ngủ gà ngủ gật vì không hiểu người ta nói gì. Speaking thì phải tự bắt bus, đi 1 tiếng đồng hồ đến công viên 23/9 để nói chuyện với Tây, bữa nào mưa thì ôi thôi, mất cả một ngày chủ nhật. Writing thì khỏi phải bàn, câu cú lộn xộn, từ vựng dùng tán loạn, thôi thì không sao, mình viết, tự mình đọc, rồi tự mình hiểu luôn. :)

Cảm giác như mình là một con chim én bé nhỏ, vừa chập chững học cách tập bay, vui mừng vì thành quả biết bay nhỏ bé của mình và đang hào hứng cho những chuyến bay xa, đến những bầu trời mới thì ĐÙNG, ở nhà đi con.
Ơ?!
Tại sao vậy?
Vì tiền đó :)
Mình có quá đáng không khi suốt ngày yêu cầu tiền từ má để đầu tư cho tương lai của bản thân?Nghĩ cũng nực cười, nhiều lúc mình có cảm giác gia đình- nơi mà mình yêu thương nhất lại cản trở sự phát triển của mình?

Hãy ở yên trong tổ ấm bé nhỏ của ba mẹ, nếu con muốn, hãy cứ bay đi, bay ở khu vực quanh đây để khi nào con ngã, ba mẹ sẽ chăm sóc.
Đó là một sự đảm bảo chắc chắn, rằng ở đây, con sẽ có một cuộc sống sung sướng, yên bình mà trải qua quãng thời gian được có mặt trên cõi đời này. “Đừng leo cao quá, té thì sẽ đau đó”, “Đừng đi xa quá, sẽ khổ đó”....
Mình thật sự cảm thấy như vậy.
Và mình còn khó chịu hơn mỗi khi bàn với má về tiền.
Ừ! Mình hiểu, không có ba mẹ nào muốn con mình khổ cả. Nhưng má có biết là cứ ở mãi trong sung sướng cũng là một loại khổ không. Khổ vì không làm chủ được bản thân. Khổ vì không được làm điều mình thích. Và khổ vì không thể thoát ra cái sự sung sướng đó.

Muốn thì tìm cách, không muốn thì thì tìm lý do. Và má không muốn nên tiền luôn là lý do, một lý do hữu hiệu nhất cho tất cả.
Mình không đẹp, tài năng cũng không, chả có gì hết. Trải nghiệm thì nửa vời,...chỉ có mỗi sự yêu thương từ gia đình. Nhưng sao, trong cuộc chiến lần này, mình cô đơn quá. Không nhận được sự ủng hộ từ những người mà mình yêu thương… Điều này luôn khiến mình phải cân nhắc về việc có nên tiếp tục hay dừng lại!!!
Nhờ những lần nói chuyện về tiền với má, mình thật sự ghét cái thứ “công cụ trao đổi” này. Tại nó mà mình không được phát triển hơn, tại nó mà má cứ phải khổ sở như vậy. Vậy nên, mình sẽ kiếm thật nhiều tiền để sau này không cần phải phụ thuộc vào cái thứ đáng ghét này. Thật sự đúng khi nói ta cần làm thật tốt những điều ta ghét để có thể thay đổi nó. Và mình sẽ có thật nhiều tiền để sau này không phải phụ thuộc vào nó.

Không thể trách má được, điều duy nhất mình có thể làm lúc này là thuyết phục má. Thuyết phục người phụ nữ ấy đầu tư cho mình. Và hãy luôn nhớ rằng, bản thân sẽ phải luôn luôn cố gắng hết sức cho sự đầu tư đó.
Only you can hold yourself back.
12/3/2020

Quan điểm - Tranh luận
/quan-diem-tranh-luan
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

duongAQ

Bài viết nêu ra 2 quan điểm:
1. Thế nào là "cãi"?
2. Áp lực của "tiền".
Trong ý 1, những điều bạn thể hiện chưa hẳn là "cãi". Nó chỉ là bạn có quan điểm khác và muốn bảo vệ quan điểm cá nhân trước mẹ bạn, còn tính chất và mức độ đều chưa phải là cãi lại.
Mỗi người có thể có 1 quan điểm riêng về hành vi "cãi", nhưng với mình thì "cãi" là bao gồm sự phủ nhận hoàn toàn, mang tính chống đối và hành xử ngang hàng. Khi bạn cãi lại tức là bạn coi đối phương luôn nhỏ hơn hoặc bằng bạn mà thôi. Mà khi đó chắc chắn sẽ đi kèm với thái độ (bị coi là) hỗn láo. Hầu hết các hành vi "coi thường, bật lại" lời nói của bề trên (đặc biệt là cha mẹ) đều có kết cục ko tốt đẹp và như thế chắc chắn sẽ bị "hư người".
Trong câu chuyện của bạn, mình thấy bạn vẫn còn cân nhắc tới cảm xúc của mẹ, còn dằn vặt và không dám quyết định chắc chắn bởi sợ làm tổn thương mẹ... nên chưa phải là cãi lại.
Trong ý 2, vấn đề "tiền bạc" bạn đang có những góc nhìn hạn hẹp. Với góc nhìn đó bạn có thể nghĩ là bạn không sai, nhưng với mình (tư cách 1 người bình luận) thì chưa đúng. Mình nói hạn hẹp bởi vì bạn chưa trải qua thời gian "tự nuôi thân" mà không dựa vào bất kỳ ai. Bạn phải trải qua mới thấm được, mới hiểu được tại sao người ta luôn coi "đầu tiên" là "tiền đâu".
Bạn dám phản bác trong khi chính bạn chưa tự nuôi được bản thân bạn. Bạn chưa tự bước được mà sao dám nói mẹ bỏ tay ra cho bạn tự đi? Nhìn đứa bé 1 tuổi mới tập đi mà xem, 100% nó sẽ ngã, thậm chí ngã đau nếu người lớn không để mắt đến nó. Vậy thì tình cảnh của bạn hiện giờ cũng vậy thôi. Bạn còn quá non so với trường đời nên mẹ bạn thấy nguy hiểm và muốn bao bọc cho bạn.
- - -
Giải pháp là bạn phải tự chứng minh thôi. Thay vì phản bác lại thì bạn nên "thử". Hãy để hành động chứng tỏ bạn đã trưởng thành, đã có thể chịu trách nhiệm với lời nói của bạn. Đừng làm những thứ to tát ngay, mà thử dần, từ những cái nhỏ nhất. Đến khi bạn đạt được 1 vài thành quả rồi, lúc đó việc thương lượng sẽ dễ hơn. Khi tự bạn đã đủ cứng cáp (và có thực tế chứng minh) thì mẹ bạn sẽ nghĩ khác, còn nếu chỉ có lời nói suông thì... trăm đường con thua.
---
p/s: nếu bạn đã xác định hướng hành động là học tiếp, sau đó mới đi làm thì cũng tốt thôi, vấn đề là bạn cần có nhà đầu tư khác. Nhà đầu tư mẹ ko chịu rồi. Bạn có thể vay mượn bạn bè, cầm cố đồ dùng cá nhân, xin tiền mua đồ nhưng tiết kiệm để đóng học phí, làm thêm ngoài giờ... để có tiền. Đấy, dù thế nào bạn vẫn phải tự giải quyết bài toán "tiền đâu" mà thôi. Có mẹ hay không có mẹ thì nó vẫn thế. Có chăng bạn thử thay đổi cách thuyết phục nhà đầu tư theo hướng khác đi, như thế dễ (và tốt) hơn cho bạn.
- Báo cáo
Chau Nguyen
Cho like cái không cần nói gì thêm
- Báo cáo

LittleSwift
Đầu tiên là cảm ơn bạn nha, mình cũng hiểu là do mẹ chưa tin tưởng nên mới chưa đầu tư cho mình. Và mình vẫn đang trong quá trình chứng minh cho mẹ thấy đây .^^.
- Báo cáo

Hidetaka
Mình nghĩ là bạn rất trẻ so với mình. Có một số điểm mình nghĩ bạn đã có thể nghĩ khác.
Tự học chứ không học thêm: Lẽ ra bạn nên học thêm, nếu bạn tự cố hết sức rồi mà điểm của bạn chỉ ở mức vừa vừa. Vấn đề không hẳn là điểm, mà là năng lực. Nếu bạn tự cố mà chỉ được đến đó, hãy nhờ người khác. Nếu không, với năng lực của mình, bạn không có cơ hội cạnh tranh với những người có tư chất giống bạn, chứ đừng nói đến những người vốn thông minh hơn người khác.
Ngày nhỏ mình tự học tiếng Anh đến mức lớp 12 ghi bài môn sử bằng tiếng Anh được, nhưng đến lúc vào đại học được học các thầy cô ở ULIS một năm, thấy mình như thành một người khác.
Thuyết phục bố mẹ đầu tư: Bạn là người ích kỷ và kém cỏi, ít nhất là qua cách dùng từ. Không ủng hộ và cản trở là hai chuyện rất khác nhau. Người cản trở bạn kéo bạn lại, người không ủng hộ thì chỉ đơn giản là không đẩy bạn đi xa hơn thôi. Từ bài viết của bạn, mình hiểu là bố mẹ bạn không có tiền cho bạn đi, nhưng sẽ không cản trở bạn nếu bạn xin được học bổng, hoặc sang đó vừa học vừa làm thêm tự trang trải.
Thời của mình là 10 năm trước. Các bạn mình sang Sing với với khoản vay 80% rất nhiều. Có người sang Phần Lan, có người sang Pháp, có người sang Đức, mình không nhớ có ai phải xin tiền bố mẹ. Những người không được học bổng toàn phần thì cũng chỉ cần số tiền nhỏ để sống một vài tháng đầu, phần nhiều do đi làm tự tích lũy khi còn ở VN. Mình đang nói học đại học thôi, không phải tốt nghiệp rồi đi làm rồi học lên cao đâu.
Nếu bạn nghĩ cách duy nhất là thuyết phục bố mẹ để có tiền thì mình nghĩ bạn thiếu bản lĩnh, hoặc thiếu kiến thức. Có những cách khác mà. Nếu cứ giữ suy nghĩ đó, dù có du học được thì cuối cùng rất có thể cuộc sống cũng không thoải mái đâu.
- Báo cáo

LittleSwift
uhm, mình sẽ cân nhắc, cảm ơn bạn. ^^
- Báo cáo

VanhHD
Tiền đâu luôn là vấn đề đầu tiên bạn 🙃
Buồn là tôi hiểu nhưng không làm gì được với vấn đề này.
- Báo cáo
Chau Nguyen
Có thể bạn không thích nghe điều này, mình là một du học sinh, mình không cho là nhà mình giàu hay gì cả, và đây là suy nghĩ của riêng mình. Theo những gì mình cảm nhận, đi du học không đơn giản có tiếng anh để giúp bạn tồn tại ở đất khách quê người mà còn phải có kinh tế vững vì thời gian đầu bạn chưa thể tìm việc làm trong khi chi phí ăn ở đi lại ở đất khách thì khác xa rất rất rất nhiều so với những gì bạn nghĩ lúc ở nhà. Đôi khi người từ chối đối mặt với việc, TIỀN quyết định hầu hết mọi chuyện. Khi bước ra ngoài kia, va chạm nhiều hơn bạn sẽ hiểu cảm xúc của mẹ bạn. Không được cái này, thì hãy cố gắng làm tốt với những thứ hiện tại biết đâu được bạn sẽ đi du học trong tương lai hay kiếm được công việc có thể giúp trải nghiệm ở nhiều đất nước khác nhau.
- Báo cáo

LittleSwift
Oh, cảm ơn bạn, bây giờ mình cũng đi làm rồi nên cũng hiểu về tiền một chút.
Nhưng về cơ bản mà nói, nhà mình có khả năng chu cấp nhưng mẹ vẫn chưa hết mực tin tưởng để trao số tiền đó cho mình. Mẹ vẫn còn tư tưởng để số tiền đó sau này làm vốn cho mình kinh doanh. Và mình vẫn đang cố gắng từng ngày để thuyết phục mẹ đầu tư cho "đầu óc của mình" trước vì sau này chính từ đầu óc đó, mình sẽ kiếm thêm tiền. ^^
À, mà bạn đang học ở đâu vậy nhỉ?
- Báo cáo
Chau Nguyen
mình học ở Úc bạn ơi...
- Báo cáo
Minh Thang
Ý bạn là má bạn không chịu đầu tư cho bạn đi học mặc dù nhà bạn có thể miễn cưỡng lo được khoản tiền ấy? Mình lại thích cái cách học hiện tại của bạn, không đi học thêm, tự cày. Sau nhiều năm đi học thì mình thấy số tiền đổ vô việc đi học thêm đâu có mang lại hiệu quả lớn đâu, vô đại học còn bị sốc vì ở đại học học đúng kiểu bạn đang thực hiện.
- Báo cáo