Ảnh tui chôm.
Đây không phải một bài viết để blame.
Nói chung thì cuộc đời tui đã gặp khá nhiều tình cảnh như vậy. Trong số các bạn nữ tui quen có vài bạn nói chuyện đơn giản. Kiểu tự dưng tui thấy mặt bản buồn buồn thì tui mới hỏi em bị làm sao mà mặt trông như hạt bí ngâm thế. Thế là bản kể hôm nay bản bị crush phũ cho một đống về xài dần tới cuối năm, cho nên lòng em nó đang nẫu như cái lẩu.
Thế là tui rủ bản đi ăn lẩu tui bao, tui ăn còn bản ngồi chửi thằng kia, hai đàng đều vui vẻ, easy mind cho easy life. Thức ăn ngon cứu cả thế giới.
Thế nhưng lâu lâu tui cũng gặp một vài bạn mặt buồn buồn, thỉnh thoảng lại nhìn xa xăm trong vô định, tiêu cự lạc rơi trên con đường đời. Thế là tui cũng hỏi bạn bị sao mà mắt cứ đờ ra như phê cần thế, tại tui tốt bụng mà. Nhưng bản trả lời em chả sao cả. Tất nhiên là tui biết bản có sao (nó viết bold size 18 trên trán bản) nên phải hỏi lại lần nữa vì đi chơi mà mặt em buồn thì anh cũng có vui đâu. Nhưng bản vẫn kiên định lý tưởng cách mạng là em đéo sao cả anh im con mẹ đi.
Ủa là sao? Nếu em đã không muốn nói gì thì em đừng tìm anh chớ. Thùng rác còn có tác dụng còn grab cũng phải đặt ứng dụng cơ mà? Người TQ có một câu rất hay để minh họa cho trường hợp này: mặt nóng dán vào mông lạnh.
Thế là buổi đi chơi rơi vào trầm lắng như chốn cửa thiền. Bản đã buồn lại còn buồn hơn còn tui cũng chả thấy vui vẻ éo gì nữa. Tự dưng thế giới này lòi ra thêm một người bị buồn.
Tui biết là các bạn nữ có nhu cầu và mong muốn được chăm sóc, được hỏi han. Tuy nhiên các bạn nên dừng lại ở mức vừa và đủ, tui nghĩ vậy. Mindset của con trai so với các bạn thì tương tự như so một con sứa với cái lò phản ứng hạt nhân về độ phức tạp. Khi một người đã hỏi các bạn lần 1, lần 2 thì tức là người ta đã để ý có vấn đề và tỏ ra quan tâm. Có nên có gì thì hãy nói ra, rồi chúng ta cùng tìm ra giải pháp. Hoặc có thể chúng ta chẳng tìm ra cách giải quyết gì đâu, nhưng ít nhất cũng có một người sẽ nghe bạn nói gì.
Nếu đã hỏi tới lần thứ 2, mà câu trả lời vẫn không có gì, thì chúng tui sẽ được lập trình à đéo có mẹ gì thật. Vì xét cho cùng con trai vẫn chỉ là một động vật giáp xác có cấu tạo cơ thể đơn giản.
Còn nếu đã xác định em cứ giữ cho riêng em biết, mang nỗi buồn giấu chặt vào tim. Thì hãy gặm nhấm một mình, đừng cho cả thế giới biết em đang có chuyện rồi sau đó lắc đầu em không có chuyện gì đâu. Để làm gì để làm chi để trở thành con chuột chũi hay sao hỡi người.
À và tui cũng thấy nhiều bạn tung hô một câu ngôn tình: em cần người yêu mình chứ không cần người hiểu mình. Nhưng sau đó các bạn lại muốn một người có thể nhìn nét mặt của bạn và đoán được chính xác một trăm tám mươi chín ngàn bảy vạn chín trăm ba mươi sáu triệu nỗi buồn giấu trong điểm cuối của thiên hà lòng bạn.
Tui đã thấy rất nhiều mối quan hệ đi vào ngõ cụt, chỉ vì không ai chịu nói với ai những vấn đề của mình. Không chỉ là trong quan hệ xã hội, mà còn trong cả công việc, giáo dục. Nói một cách dân dã, có biết ngứa ở đâu thì mới gãi được.
Con người mất hơn 10 tỷ năm để tạo ra ngôn ngữ giao tiếp với nhau. Và muốn gì thì nói ra, sẽ làm mọi thứ đơn giản hơn rất nhiều.
Như Murs đã hát: If you want somebody, speak up.
À, tất nhiên bài viết này cũng chỉ viết trên góc nhìn của quan điểm con trai. Các bạn nữ có thể có suy nghĩ khác, nhưng nói thật thì chúng tui không biết.