Hôm vừa rồi tôi và sinh viên quay lại giảng đường sau một thời gian dài học online.
Buổi đầu tiên quay lại lớp Tiếng Anh, sinh viên phải làm bài tập thuyết trình Impromptu speaking - diễn thuyết chủ đề ngẫu nhiên trong 3 phút theo yêu cầu của khoá học. Gọi là chủ đề ngẫu nhiên nhưng các em đã có sẵn danh sách 2 chủ đề cần chuẩn bị cho mỗi tuần từ đầu kỳ rồi, chỉ là lên lớp giáo viên sẽ chọn 1 trong 2 chủ đề đã biết đó mà thôi.
Trướcđây các em thực hiện phần này online nên thường được chuẩn bị khá kỹ ở nhà và không áp lực phải đứng trước đám đông. Nhưng tuần này học trực tiếp nên đến lượt sinh viên nào lên bảng thuyết trình thì khó tránh gặp áp lực hơn.
Buổi hôm đó, tôi đã phải quyết định đổi chủ đề vì các em bị lỡ một buổi học với giáo viên phụ trách buổi học trước. Môn học này có hai giáo viên thay phiên nhau dạy, mỗi người dạy 1 buổi trong tuần. Bài giảng của giáo viên trước là phần chuẩn bị cho bài giảng của tôi khi các em phải thực hiện bài diễn thuyết.
Do cô giáo kia bị Covid nên các em chưa được học về chủ đề của tuần đó. Vì vậy tôi đổi sang 1 chủ đề không có trong danh sách chủ đề ban đầu nhưng là một chủ đề tôi đã giảng trong buổi học gần nhất. Tôi cho các em tự chuẩn bị bài nói trong 15 phút, rồi luyện nói theo cặp trong 10 phút, cuối cùng mới gọi 1 vài bạn lên bảng trả bài.
Khi một em sinh viên được gọi lên bảng thuyết trình, em đã làm không tốt, thiếu tự tin và ngập ngừng liên tục, cứ nói được 3 từ thì ừm ừ 1 lần. Em cũng mắc nhiều lỗi ngữ pháp và từ vựng, khiến người nghe rất khó hiểu trọn vẹn ý em muốn nói.
Sau khi nói xong, tôi cho em tự nhận xét bài nói của mình trước khi nhận phản hồi từ các bạn khác và tôi. Lúc đó, em đã quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi và nói "Em biết em làm không tốt nhưng cô và các bạn phải thông cảm cho em vì thứ nhất hôm nay là buổi học đầu tiên quay lại giảng đường và thứ hai là chủ đề này không phải chủ đề được chuẩn bị trước đó."
Tôi để em nói hết và cho các bạn khác trong lớp nhận xét từng chỗ được và chưa được trong bài nói của em. Rồi tôi bắt đầu đưa ra nhận xét chi tiết của mình và điểm số. Tôi công nhận việc em gặp khó khăn hơn các bạn khác trong lớp vì hai lý do em đã nêu và khi chấm điểm tôi có tính tới yếu tố đó để giảm nhẹ 1 chút.
Nhưng tôi phải nhấn mạnh với em rằng việc em đòi hỏi sự thông cảm của người khác khi em làm không tốt nhiệm vụ của mình là điều tôi rất khó chấp nhận. Thứ nhất, chủ đề thuyết trình tuy không phải chủ đề chuẩn bị từ đầu kỳ, nhưng là chủ đề đã học và đã được bàn luận rất kỹ trong buổi học trước.
Tiếp theo, đây là bài tập có tên Impromptu speaking - diễn thuyết về chủ đề ngẫu nhiên. Lẽ ra các em không được biết trước chủ đề là gì mà phải nói bất kỳ chủ đề nào giáo viên đưa ra ngay trên lớp. Việc được chuẩn bị một chủ đề đã học trong 15 phút rồi có 10 phút luyện theo cặp trước khi lên bảng đã là quá đủ cho bài thuyết trình dài 3 phút.
Tôi cũng nhắc em rằng hiện em đã là một sinh viên chuyên ngành Sư phạm Tiếng Anh năm thứ hai - năm cuối cùng học thực hành tiếng để ra trường với chuẩn đầu ra C1 theo khung CEFR - tức trình độ Advanced User trong ngôn ngữ này. Việc thuyết trình 3 phút với thời gian chuẩn bị như vậy không phải là một yêu cầu quá đáng với trình độ em cần đạt hiện tại.
Tiếp đó, tôi và các bạn của em trong lớp hôm nay hoàn toàn có thể thông cảm cho em. Nhưng đó không phải là nghĩa vụ của chúng tôi, mà là do chúng tôi là giáo viên và bạn cùng học của em, do chúng tôi yêu quý và quan tâm đến em, do chúng tôi có lòng tốt với em.
Đó là lựa chọn của chúng tôi, chứ không phải điều chúng tôi bắt buộc phải làm. Nếu tôi từ chối và nói cô không thể thông cảm rồi cho em điểm đúng vớinăng lực của em thể hiện qua phần trình bày hôm nay thì cũng chẳng vấn đề gì và em phải chấp nhận điều đó.
Đặc biệt, tôi hi vọng em không quên rằng đây là môi trường Đại học - nơi em chuẩn bị để bước ra ngoài xã hội và đi làm. Hôm nay tôi và các bạn có thể thông cảm cho em. Nhưng nếu hôm nay em đang thuyết trình trước mặt sếp, đồng nghiệp hay đối tác của em trong công sở thì em càng không có quyền yêu cầu họ thông cảm khi em không hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Đơn giản là khi đó sẽ chẳng có mấy người thông cảm với em vì những lý do em nêu ra cả, họ chỉ cần em phải làm tốt nhiệm vụ của mình và họ không quan tâm đến lý do đằng sau. Đây là thực tế cuộc sống em cần phải hiểu và chấp nhận.
Tôi mong em và các bạn khác dù còn đang đi học hay đi làm hãy luôn cố gắng làm tốt hết sức và thẳng thắn thừa nhận vấn đề của mình để sửa đổi, thay vì đi đòi hỏi sự thông cảm từ người xung quanh. Chúng ta phải tự nâng cao tiêu chuẩn với bản thân và cố gắng đạt được những tiêu chuẩn đó.
Chỉ khi chúng ta đã cố hết sức mà mọi việc vượt ngoài tầm kiểm soát vì những yếu tố ngoại cảnh thì chúng ta mới dám mong nhận được sự thông cảm. Nhưng cũng đừng dựa dẫm vào sự thông cảm của người khác để cho phép bản thân cẩu thả rồi tự dễ dãi với bản thân khi mình không hoàn thành tốt công việc.
Cuối cùng, tôi mong sinh viên của mình nhớ rằng thông cảm hay không thông cảm là một lựa chọn của người khác chứ chưa bao giờ là một đặc quyền của các em. Vì vậy làm ơn đừng bao giờ thốt ra câu người khác PHẢI thông cảm cho tôi trong bất cứ tình huống nào.
Nguồn: Internet
Nguồn: Internet