Bạn có nghĩ rằng những nỗi buồn ở ngoài xã hội này, nó còn đau hơn cả chính những câu chuyện của bản thân bạn.
Tôi vẫn hay tự an ủi bản thân rằng - dù khó thế nào, mọi nỗi đau mà tôi có thể thấy được, sẽ giúp những nỗi buồn của tôi chả thấm vào đâu.
Một khúc chuyện nhỏ của con người, khi chưa biết được đúng sai sẽ khiến bạn đồng cảm.
Một câu chuyện dài dai dẳng và bạn hiểu nó không còn thông qua sự cảm thông - mà là sự thấu hiểu sẽ khiến bạn - Buồn và đau cùng họ.
Bởi có những nỗi buồn bạn thấy chính mình ở trong đó, nó chỉ là câu chuyện của bạn trước và sau - những chuyện mà chính bạn chỉ là bạn khi chưa gặp phải. Nỗi buồn đó sẽ chỉ được san sẻ khi bạn biết đến chúng...
Mà ở cái xã hội này - có quá nhiều câu chuyện, chỉ vì không được kể - mà lặn hụp mãi với những đau thương.

"BOOKMARK" by Vladmir Kush.
Signed and Numbered Limited-Edition Print on Canvas (15.5"x12")
Với tôi nỗi buồn sâu thẳm sẽ dường như chững lại ở những cái ngày mà tôi ngồi bên hè, vào những buổi xế chiều khi mà tôi vừa đọc những trang sách. Khi tâm trí tôi đang mải miết "tiêu hóa" chúng và cố hiểu những câu chuyện đó với góc nhìn của tôi.
Bạn biết không "cái thật" sẽ không hề "dễ nuốt" một chút nào - chúng như cái nấc nghẹn ngào, nghẹn mãi trong cuống họng.
Khi từng lớp vỏ hành được bóc xuống - chúng là thứ sẽ đè tinh thần, hy vọng và ước mơ bạn xuống - nhiều hơn cả những khó khăn nhẹ nhàng đặt lên đầu bạn hàng ngày. Nỗi buồn đó "đau hơn" "sâu lắng hơn" "dai dẳng hơn" và "nặng nề hơn"
Tôi nhớ câu chuyện bên ly trà với ông anh thân thiết - anh bảo tôi:
- Cuộc sống như tôi mới sung sướng, vô lo vô nghĩ
Tôi nhiều khi chỉ cười và nhiều khi sẽ bỏ qua câu chuyện vì tâm trí tôi lúc đó chẳng đủ thảnh thơi hay sâu lắng để bắt đầu nói về những gì tôi thực sự đắm chìm.
Nhưng có hôm đó khi chúng tôi chìm vào cốc hồng trà sâu lắng, khi tâm thái chúng tôi sẵn sàng lắng nghe nhau tôi có nói với a:
- Thứ nặng nề của một thằng đàn ông là chuyện nước, thứ đó đặt lên rồi nó chỉ ngày càng nặng nề thêm, chứ chưa bao giờ nhẹ nhàng cả.
Cười vui và yên lặng hay thi thoảng ném cục đá vào đời chỉ là thái độ của tôi đối với mọi thứ trên đời - khi chúng đã chả đủ buồn đau, hay khó nhọc để tôi phải quá quan tâm đến chúng.

Thinking Out Loud
/thinking-out-loud
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất