Những khách hàng đến trị liệu tâm lý thường cho xem những bức ảnh chụp nhanh hiện tại của chính họ, và từ những bức ảnh này, nhà trị liệu phải suy đoán ra. Khách hàng đến, nếu họ không ở trạng thái tồi tệ nhất, thì chắc chắn cũng không ở trạng thái tốt nhất. Họ có thể đang tuyệt vọng hoặc đang ở trạng thái phòng vệ, cảm xúc bối rối hoặc hỗn loạn. Nói chung, họ đang có một tâm trạng rất tệ.
Vì vậy, họ ngồi trên ghế của nhà trị liệu tâm lý và tìm kiếm với vẻ mặt mong đợi, hy vọng tìm thấy một vài sự hiểu biết và cuối cùng (nhưng tốt nhất là ngay lập tức), một phương pháp chữa lành. Nhưng các nhà trị liệu tâm lý không có cách nào để chữa lành ngay lập tức vì những người khách hàng này hoàn toàn xa lạ với chúng tôi. Chúng tôi cần thời gian để làm quen với những hy vọng và ước mơ của họ, cảm xúc và các mẫu hành vi của họ, đôi khi sâu xa hơn cả là những gì họ có. Nếu quá trình là từ ​​khi sinh ra cho đến ngày họ đến văn phòng của chúng tôi , đã phát triển điều gì đó đang làm họ phiền muộn hoặc nếu một câu chuyện đã được ấp ủ trong nhiều tháng, thì có lẽ họ cần hơn một vài ca tham vấn kéo dài năm mươi phút để đạt được sự khuây khỏa trong tâm hồn.
Nhưng khi mọi người ở trong tình trạng khổ sở, họ muốn bác sĩ trị liệu tâm lý của họ, những chuyên gia này, làm điều gì đó đi. Khách hàng muốn chúng tôi kiên nhẫn nhưng bản thân họ có khi lại không thể kiên nhẫn. Các đòi hỏi của họ hoặc là công khai hoặc là ngầm ẩn, và - đặc biệt là trong thời gian đầu - chúng có thể là gánh nặng cho nhà trị liệu tâm lý.
Tại sao chúng tôi lại chọn một công việc đòi hỏi chúng tôi phải gặp những người bất hạnh, đau khổ, thô lỗ hoặc không biết gì và ngồi với họ, hết người này đến người khác, một mình trong một căn phòng? Câu trả lời là: Bởi vì các nhà trị liệu tâm lý biết rằng ban đầu, mỗi khách hàng chỉ đơn giản là một bức ảnh chụp nhanh, mỗi người được chụp trong một hoàn cảnh cụ thể chốc lát. Nó giống như một bức ảnh bạn được chụp từ một góc không đẹp và với biểu cảm khó chịu trên khuôn mặt. Cũng có thể có một bức ảnh mà bạn đang rạng rỡ, như được bắt gặp lúc bạn mở hộp quà hoặc đang cười sảng khoái với người yêu. Cả hai đều là bạn trong khoảng thời gian đó, và bạn cũng không phải là bạn trong toàn bộ thời gian đó.
Vì vậy, các nhà trị liệu tâm lý lắng nghe, gợi ý, thúc đẩy nhẹ ( nudge) khuyến khích, hướng dẫn và thỉnh thoảng ân cần thuyết phục khách hàng để đưa thêm những bức ảnh chụp nhanh khác vào xem xét, để thay đổi trải nghiệm của họ về những gì đang xảy ra bên trong và xung quanh họ. Chúng tôi sắp xếp các bức ảnh chụp nhanh, và chẳng bao lâu nữa có thể thấy rõ rằng những hình ảnh dường như rời rạc này đều xoay quanh một chủ đề chung, một chủ đề có thể không nằm trong tầm nhìn của khách hàng khi họ quyết định tham gia trị liệu tâm lý.
Một số bức ảnh chụp nhanh trông thật khó chịu và khi nhìn thoáng qua chúng nhắc tôi rằng tất cả chúng ta đều có một mặt tối. Những cái ảnh khác thì mờ nhạt. Mọi người không phải lúc nào cũng nhớ rõ ràng các sự kiện hoặc cuộc trò chuyện, nhưng họ nhớ với độ chính xác cao về việc trải nghiệm đó cho họ cảm giác như thế nào. Các nhà trị liệu tâm lý phải là người diễn giải (interpreter) cho những bức ảnh chụp nhanh mờ nhạt này, cho khách hàng nhận ra cần phải mờ đi ở đó một mức độ , bởi vì những bức ảnh chụp nhanh đầu tiên đó giúp làm mờ đi những cảm giác đau đớn có thể đang xâm chiếm lãnh thổ yên bình bên trong tâm hồn. Theo thời gian, khách hàng phát hiện ra rằng cuối cùng họ không hề có cuộc chiến nội tâm nào cả, rằng con đường dẫn đến an bình thực ra là một cuộc đình chiến với chính bản thân họ mà thôi.
Đó là lý do tại sao khi mọi người bước vào lần đầu tiên, chúng tôi sẽ tưởng tượng họ trong thì tương lai ( thành ngữ down the line). Chúng tôi làm điều này không chỉ vào ngày đầu tiên mà trong mọi ca tư vấn, bởi vì hình ảnh đó cho phép chúng tôi giữ cho họ hy vọng rằng họ chưa thể tự tập hợp đủ sự can đảm và nó cho biết cách điều trị sẽ được thực hành như thế nào.
Tôi đã từng nghe được cách miêu tả sáng tạo cho cách điều trị này là khả năng nắm bắt được bản chất của một thứ và bản chất của một thứ rất khác và đập chúng lại với nhau để tạo ra một thứ hoàn toàn mới. Đó là những gì các nhà trị liệu tâm cũng đang làm. Chúng tôi lấy bản chất của ảnh chụp nhanh ban đầu và bản chất của ảnh chụp nhanh tưởng tượng và đập chúng lại với nhau để tạo ra một ảnh hoàn toàn mới.Tôi luôn ghi nhớ điều này mỗi khi gặp một khách hàng mới. Tôi hy vọng rằng Wendell cũng vậy, bởi vì trong những ca tư vấn đầu tiên đó, những bức ảnh chụp nhanh của tôi, tốt - không hề tâng bốc đâu nha.
Phần 10 : Tương lai cũng là hiện tại
Hôm nay tôi đến cuộc hẹn sớm hơn, vì vậy tôi ngồi trong phòng chờ của Wendell và quan sát xung quanh. Hóa ra phòng chờ của anh ấy cũng lạ lùng giống như phòng trị liệu của anh ấy vậy. Thay vì nội thất trông chuyên nghiệp và với nghệ thuật phổ thông - lại là một bức tranh trừu tượng; có thể là một chiếc mặt nạ châu Phi - tính thẩm mỹ ở đây là cái nắm tay của người bà . Thậm chí còn có ngửi thấy mùi mốc. Một góc có sắp xếp hai chiếc ghế ăn tựa lưng cao đã mòn, trải một lớp vải màu vàng đã lỗi thời, một tấm thảm cũ kỹ và đã cũ ở phía trên tấm thảm tường màu be, và một chiếc ghế dài được phủ một tấm khăn ren màu . - và một lọ hoa giả. Trên sàn, giữa những chiếc ghế là một chiếc máy màu trắng ồn ào, và trước mặt chúng, thay cho một chiếc bàn cà phê, thứ có lẽ từng là bàn phụ trong phòng khách giờ đây đã mục và sứt mẻ và được bao phủ bởi một đống tạp chí. Một tấm màn bằng giấy gấp để che chắn khu vực tiếp khách này với lối đi dẫn vào và ra khỏi văn phòng của Wendell để khách hàng có chút không gian riêng tư, nhưng bạn vẫn có thể nhìn rõ qua các khe hở .
Tôi biết tôi không đến đây để đánh giá trang trí, nhưng tôi thấy mình đang tự hỏi: Liệu ai đó có khẩu vị tồi tệ như vậy có thể giúp đỡ tôi không? Cách trang trí này có phải là sự phản ánh nhận định của anh ấy không? (Một người quen nói với tôi rằng cô ấy đã bị phân tâm sâu sắc bởi những bức tranh cong vênh treo trong văn phòng bác sĩ trị liệu tâm lý của cô ấy; Tại sao cô ấy không treo thẳng những thứ chết tiệt đó?)
Trong khoảng năm phút tiếp theo, tôi nhìn lướt qua các bìa tạp chí - Time, Father, Vanity Fair - và sau đó cánh cửa phòng trị liệu mở và bước ra là một người phụ nữ. Cô ấy quay ngoắt đi phía sau tấm chắn, nhưng trong tích tắc tôi có thể nhận thấy rằng cô ấy xinh đẹp, ăn mặc phong cách và đang khóc. Sau đó Wendell xuất hiện trong khu chờ đợi.
“ Cô làm ơn vui lòng đợi tôi một vài phút nhé ” anh nói, và rồi đi vào hành lang, có lẽ là để sử dụng nhà vệ sinh.
Trong lúc chờ đợi, tôi tự hỏi người phụ nữ xinh đẹp ấy đã khóc về điều gì.
Khi Wendell trở lại, anh ấy ra hiệu cho tôi vào văn phòng của anh ấy. Bây giờ tôi không có còn do dự ở ngưỡng cửa . Tôi đi thẳng đến vị trí A, cạnh cửa sổ, anh ấy đến vị trí C, cạnh bàn bên, và tôi phóng ngay vào luôn
“Blah-blah-blah-blah,” tôi bắt đầu. “Và nếu bạn có thể tin điều này, Bạn trai đã nói, 'Blah-blah-blah-blah-blah,' vì vậy tôi đã nói, 'Chà, blah-blah-blah?'”
Hoặc ít nhất, đó là điều tôi chắc là Wendell cảm thấy giống như thế với. Điều này diễn ra trong một lát thôi. Tôi đã mang đến cả các trang ghi chú cho ca tư vấn này, được đánh số, chú thích và theo thứ tự thời gian, giống như các buổi phỏng vấn mà tôi đã từng làm với tư cách là một nhà báo trước khi trở thành một nhà trị liệu tâm lý. Tôi thú nhận với Wendell rằng tôi nhượng bộ (caved) và gọi điện cho Bạn trai và anh ấy đã chuyển nó vào hộp thư thoại. Thật nhục nhã, tôi đã phải đợi cả ngày để anh ấy gọi lại cho tôi,nhận biết rằng điều cuối cùng mà người ta muốn làm là nói chuyện với người yêu vừa chia tay , nhưng ở đây vẫn có một người muốn ở hàn gắn lại.
“Bạn có thể sẽ hỏi tôi muốn nhận được gì khi gọi cho anh ấy,” tôi nói, đoán trước câu hỏi tiếp theo của anh ấy.
Wendell nhướng mày bên mắt phải - chỉ là một cái, tôi nhận thấy, và tôi tự hỏi làm thế nào anh ta làm điều đó - nhưng trước khi anh ta có thể đáp lại, tôi đã tuôn ra. Đầu tiên, tôi giải thích, tôi muốn Bạn trai nói với tôi rằng anh ấy nhớ tôi và đây hoàn toàn là một sai lầm lớn. Nhưng ngoại trừ “khả năng không thể xảy ra” đó (được thêm vào để Wendell biết tôi có khả năng tự nhận thức, mặc dù tôi tin rằng Bạn trai sẽ nói với tôi rằng anh ấy đã xem xét lại), tôi muốn nói rõ về việc chúng tôi đã đến kết cục này như thế nào. Nếu tôi có thể nhận được câu trả lời cho các câu hỏi của mình, tôi sẽ không tiếp tục làm phiền nữa , sự chia tay này trong đầu tôi được tranh cãi đến phát ngán lên rồi(ad nauseam), trong một vòng lặp vô hạn của rắc rối. Đó là lý do tại sao, tôi nói với Wendell, tôi đã buộc Bạn trai phải chịu một cuộc thẩm vấn kéo dài vài giờ - ý tôi là cuộc trò chuyện - trong đó tôi cố gắng giải quyết bí ẩn về Điều quái gở nào đã dẫn đến cuộc chia tay đột ngột của chúng tôi. “Và sau đó anh ấy nói," Ở xung quanh một đứa trẻ sẽ bị hạn chế và mất tập trung ", tôi tiếp tục, đọc những câu trích dẫn nguyên văn. ‘ Thời gian ở một mình với anh không bao giờ là đủ. Và tôi nhận ra rằng cho dù đứa trẻ khác có tuyệt vời đến đâu, tôi cũng sẽ không bao giờ muốn sống với bất kỳ đứa trẻ nào khác ngoài con của mình. ”Vì vậy, sau đó tôi nói,“ Tại sao anh lại giấu tất cả những điều này với tôi? ”Và anh ấy nói,“ Bởi vì tôi cần phải tìm hiểu ra vấn đề trước khi tôi nói bất cứ điều gì. ”Và sau đó tôi nói,“ Nhưng anh không nghĩ rằng chúng ta nên thảo luận về điều này à? ”Và anh ấy nói,“ Cần thảo luận điều gì? Nó là vấn đề nhị phân. Hoặc là tôi có thể sống với một đứa trẻ hoặc tôi không thể, và chỉ có tôi mới có thể hiểu ra điều đó. "Và ngay khi não tôi sắp vỡ tung, anh ấy nói," Tôi thực sự yêu em, nhưng tình yêu không chinh phục được tất cả. " "Đó là hệ nhị phân!" Tôi nói với Wendell, lúc lắc giấy tờ ghi chú trong không khí. Tôi đã đặt dấu hoa thị bên cạnh từ này trong ghi chú của mình. “Nhị phân! Nếu nó là nhị phân, tại sao tôi lại rơi vào tình huống nhị phân ngay từ đầu? "
Tôi không thể chịu đựng được và tôi biết điều đó, nhưng tôi không thể dừng lại.
Trong vài tuần tiếp theo, tôi đến văn phòng của Wendell và báo cáo chi tiết về các cuộc trò chuyện vòng tròn lặp lại của tôi với Bạn trai (phải thừa nhận là còn nhiều hơn thế nữa) trong khi Wendell cố gắng xen vào điều gì đó hữu ích (rằng anh ấy không chắc điều này sẽ giúp tôi như thế nào; cảm giác như thế này thật là giống khổ dâm luôn; rằng tôi tiếp tục kể cùng một câu chuyện với hy vọng sẽ có một kết quả khác). Anh ấy nói rằng tôi muốn Bạn trai tự giải thích cho tôi - và anh ấy đang tự giải thích cho tôi - nhưng tôi tiếp tục phản bác vì lời giải thích của anh ấy không phải là điều tôi muốn nghe. Wendell nói rằng nếu tôi đã ghi chú nhiều như vậy trong các cuộc gọi điện thoại của chúng tôi, có lẽ tôi đã không thể lắng nghe Bạn trai và nếu mục tiêu của tôi là cởi mở để hiểu quan điểm của anh ấy, thì điều đó thật khó thực hiện khi tôi cố gắng chứng minh một quan điểm thay vì tương tác một cách nghiêm túc ( in earnest). Và, anh ấy nói thêm, tôi cũng đang làm điều tương tự với anh ấy trong các ca tư vấn của chúng tôi.
Tôi đồng ý, sau đó quay lại ngay việc chửi bới ( railing against ) Bạn trai.
Trong một ca tư vấn khác, tôi giải thích cụ thể về những thỏa thuận để lấy đồ đạc của Bạn trai trả lại cho anh ấy. Trong một lần khác, tôi hỏi đi hỏi lại , Tôi bị điên hay là anh ta? (Wendell nói rằng cả hai chúng tôi đều không bị điên, điều này khiến tôi tức giận.) Một lần khác bao gồm phân tích về kiểu người nào lại nói, "Tôi thật muốn kết hôn với bạn, chỉ tiếc là bạn có một đứa con." Đối với ca tư vấn này, tôi đã tạo một đồ họa thông tin về sự khác biệt giới tính. Một người đàn ông có thể nói “Tôi không muốn phải nhìn Legos” và “Tôi sẽ không bao giờ yêu một đứa trẻ không phải của mình” và bỏ nó đi. Một người phụ nữ mà nói như vậy chắc sẽ bị đóng đinh luôn.
Tôi cũng chuẩn bị cho các ca tư vấn của mình với các báo cáo về những gì tôi đã khám phá được trong việc theo dõi Google hàng ngày của mình: những người phụ nữ mà Bạn trai phải hẹn hò (dựa trên những câu chuyện công phu mà tôi tạo ra từ các Lượt thích trên mạng xã hội); cuộc sống của anh ấy tuyệt vời biết bao khi không có tôi (dựa trên Tweet của anh ấy về chuyến công tác của anh ấy); làm thế nào anh ấy thậm chí không buồn về việc chia tay (vì anh ấy chụp ảnh món salad trong nhà hàng - làm thế nào anh ấy có thể ăn?). Tôi được thuyết phục rằng Bạn trai đã nhanh chóng chuyển sang cuộc sống hậu không có tôi một cách hoàn toàn bình yên. Đó là một điệp khúc mà tôi nhận ra được từ các cặp vợ chồng ly hôn ,tôi thấy trong đó một người đang vật lộn đấu tranh và người kia có vẻ ổn, thậm chí hạnh phúc, tiếp tục sống ổn.
Tôi nói với Wendell rằng, giống như những khách hàng này, tôi muốn một số dấu hiệu của vết sẹo để lại. Tôi muốn biết, cuối cùng, điều đó tôi thấy quan trọng.
"Tôi có quan trọng không?" Tôi hỏi đi hỏi lại.
Tôi tiếp tục như vậy, để cho lá cờ kỳ quặc của mình tung bay, cho đến khi cuối cùng Wendell đến mép ghế dài của anh ấy, đứng dậy, đi tới chỗ tôi, và, với đôi chân rất dài của anh ấy, nhẹ nhàng đá vào chân tôi. Mỉm cười, anh trở lại chỗ ngồi của mình.
"Oái!" Tôi nói theo phản xạ, mặc dù nó không đau. Tôi giật mình.
“Cái gì vậy? ”“ Chà, bạn có vẻ như bạn đang tận hưởng trải nghiệm đau khổ, vì vậy tôi nghĩ tôi sẽ giúp bạn làm điều đó. ”
"Gì cơ?" Wendell nói: “Có sự khác biệt giữa đau đớn và khổ sở. “Bạn sẽ phải cảm thấy đau đớn - ai cũng có lúc cảm thấy đau đớn - nhưng bạn không cần phải đau đớn nhiều như vậy. Bạn không chọn nỗi đau, nhưng bạn đang chọn đau khổ. " Anh ấy tiếp tục giải thích rằng tất cả những điều kiên nhẫn mà tôi đang làm, tất cả những suy đoán và suy đoán vô tận về cuộc sống của Bạn trai, đang làm tăng thêm nỗi đau và khiến tôi đau khổ. Vì vậy, anh ấy gợi ý, nếu tôi bám chặt lấy nỗi đau khổ quá, tôi phải thoát ra khỏi nó . Nó phải phục vụ một số mục đích cho tôi.
Là vậy sao?
Tôi nghĩ về lý do tại sao tôi có thể bị ám ảnh việc theo dõi qua Google Bạn trai , mặc dù tôi biết điều đó khiến tôi cảm thấy tồi tệ thế nào. Đó có phải là cách để duy trì kết nối với Bạn trai và thói quen hàng ngày của anh ấy, ngay cả khi việc đó chỉ diễn ra từ một phía? Có lẽ. Đó có phải là một cách để giải tỏa để tôi không phải nghĩ về thực tế của những gì đã xảy ra không? Có khả năng. Đó có phải là một cách để tránh những điều tôi nên chú ý đến trong cuộc sống của mình nhưng không muốn?
Trước đó, Wendell đã chỉ ra rằng tôi nên giữ khoảng cách với Bạn trai - bỏ qua những dấu hiệu có thể tiết lộ của bản chất của anh ấy ,ít gây sốc hơn - bởi vì nếu tôi hỏi về những điều đó, Bạn trai có thể nói điều gì đó mà tôi không muốn nghe. Tôi tự nhủ với bản thân rằng không vấn đề gì về việc anh ấy có vẻ cáu kỉnh với lũ trẻ ở những nơi công cộng, rằng anh ấy vui vẻ làm việc vặt cho chúng tôi hơn là tham dự các trận đấu bóng rổ của con trai tôi, rằng anh ấy nói vợ cũ quan trọng hơn là anh ấy có những đứa trẻ khi họ gặp vấn đề về khả năng sinh sản, và rằng anh trai và chị dâu của anh ta ở trong một khách sạn khi họ đến thăm vì Bạn trai không muốn ba đứa trẻ của họ náo loạn trong nhà của anh ta. Chưa hết, tôi và anh ấy chưa bao giờ trực tiếp thảo luận về cảm xúc của chúng tôi về con cái. Tôi đã hình dung rằng: Anh ấy là một người cha, anh ấy phải thích trẻ con.
Wendell và tôi đã nói về việc tôi giả vờ bỏ qua một số phần nhất định trong quá khứ và các nhận xét cũng như ngôn ngữ cơ thể của Bạn trai để làm yên tiếng chuông báo động có thể đã vang lên nếu tôi chú ý đến họ. Và bây giờ Wendell tự hỏi liệu tôi có giữ khoảng cách với anh ấy hay không, chú ý với những ghi chú của tôi và ngồi xa anh ấy để bảo vệ bản thân ở đây.
Tôi nhìn lướt qua cấu hình ghế sofa hình chữ L. "Hầu hết mọi người không ngồi ở đây sao?" Tôi hỏi từ chỗ ngồi của mình dưới cửa sổ. Tôi chắc chắn rằng không ai ngồi chung ghế sofa với anh ấy, vì vậy điều đó loại trừ vị trí D. Và đối với vị trí B, góc gần với anh ấy, ai sẽ ngồi gần nhà trị liệu đó? Một lần nữa, không ai cả. “Một số thì có,” Wendell nói.
"Có thật không? Ở đâu?" "Bất cứ nơi nào dọc theo đây." Wendell ra hiệu từ chỗ tôi đang ngồi đến vị trí B.
Đột nhiên khoảng cách giữa chúng tôi dường như rộng lớn, nhưng tôi vẫn không thể tin rằng mọi người lại ngồi gần Wendell đến vậy.
"Vậy là, có ai đó bước vào văn phòng của bạn lần đầu tiên, quan sát phòng, và sau đó ngồi xuống ngay đó, mặc dù bạn sẽ ngồi cách đó chỉ vài inch thôi sao?"
“Họ làm,” Wendell nói một cách đơn giản. Tôi nghĩ về hộp khăn giấy mà Wendell đã ném cho tôi và cách anh ấy giữ nó trên bàn cạnh vị trí B bởi vì, điều đó xảy ra với tôi bây giờ, hầu hết mọi người đều phải ngồi ở đó.
“Ồ,” tôi nói. "Tôi có nên di chuyển không?"
Wendell nhún vai. "Tuỳ bạn."
Tôi đứng dậy và ngồi xuống vuông góc với Wendell. Tôi phải điều chỉnh chân của mình sang một bên để chúng không chạm vào chân của anh ấy. Tôi nhận thấy một chút màu xám ở chân tóc đen của anh ấy. Chiếc nhẫn cưới trên ngón tay anh. Tôi nhớ đã yêu cầu Caroline giới thiệu tôi - hoặc “bạn bè” của tôi - đến một nhà trị liệu nam đã kết hôn, nhưng bây giờ khi tôi ở đây, tôi nhận ra điều đó không thực sự quan trọng. Anh ấy không đứng về phía tôi hay tuyên bố Bạn trai là một kẻ tâm thần.
Tôi chỉnh gối và cố gắng cảm thấy thoải mái. Điều này cảm thấy kỳ lạ. Tôi nhìn xuống các ghi chú của mình, nhưng tôi không có hứng thú để đọc chúng ngay bây giờ. Tôi cảm thấy bị phơi bày, và tôi muốn chạy.
“Tôi không thể ngồi ở đây được” tôi nói. Wendell hỏi tại sao và tôi nói với anh ấy rằng tôi không biết.
“Không biết là một khởi đầu tốt” anh ấy nói, và điều này giống như một sự khai sáng. Tôi dành rất nhiều thời gian để cố gắng tìm ra mọi thứ, theo đuổi câu trả lời, nhưng không biết thì cũng không sao.
Cả hai chúng tôi im lặng một lúc, sau đó tôi đứng dậy và đi ra xa hơn, khoảng giữa vị trí A và B. Tôi có thể thở lại. Tôi nghĩ về một câu nói của Flannery O’Connor: “Sự thật không bao giờ thay đổi tùy theo khả năng tiếp nhận của chúng ta. ” ( the truth does not change according to our ability to stomach it ) Tôi đang bảo vệ mình khỏi điều gì? Tôi không muốn Wendell nhìn thấy điều gì?
Cùng với đó, tôi đã nói với Wendell rằng tôi không ước điều gì ko may sảy ra với bạn trai - giống như việc bạn gái tiếp theo của anh ấy sẽ khiến anh ta bất ngờ - tôi chỉ muốn mối quan hệ của chúng tôi trở lại. Tôi nói thẳng rằng tôi không muốn trả thù, rằng tôi không ghét Bạn trai, rằng tôi không tức giận, chỉ là bối rối.
Wendell lắng nghe nhưng nói rằng anh ấy không chấp nhận điều đó. Rõ ràng là tôi muốn trả thù, tôi có ghét Bạn trai, tôi rất tức giận.
Anh giải thích: “Cảm xúc của bạn không nhất thiết phải giống với những gì bạn nghĩ. "Chúng sẽ ở đó bất kể do sao, vì vậy bạn cũng có thể chào đón chúng vì chúng nắm giữ những manh mối quan trọng." Đã bao nhiêu lần tôi nói điều gì đó tương tự với bệnh nhân của chính mình? Nhưng ở đây, tôi cảm thấy như thể tôi đang nghe điều này lần đầu tiên. Đừng phán xét cảm xúc của bạn; để ý chúng. Sử dụng chúng làm bản đồ của bạn. Đừng sợ sự thật.
Bạn bè của tôi, gia đình của tôi - như tôi, họ đã gặp khó khăn khi nhận xét khả năng Bạn trai là một người tử tế đang gặp rắc rối và mâu thuẫn. Thay vào đó, anh ta hoặc ích kỷ hoặc là kẻ nói dối. Bạn bè , gia đình tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến khả năng đó, mặc dù Bạn trai tự nói rằng anh ấy không thể sống với một đứa trẻ, có lẽ anh ấy cũng không thể sống với tôi. Có thể, theo những cách mà anh ấy không nhận ra, tôi đã nhắc anh ấy quá nhiều về bố mẹ, vợ cũ hoặc người phụ nữ mà anh ấy từng nhắc đến, người đã khiến anh ấy tổn thương sâu sắc khi còn học phổ thông. “Anh đã quyết định không bao giờ trải qua bất cứ điều gì như thế nữa,” anh ấy đã nói trong thời kỳ đầu mối quan hệ của chúng tôi. Tôi đã yêu cầu anh ấy giải thích thêm, nhưng anh ấy không muốn nói về điều đó và tôi, tôi thông đồng với sự né tránh của anh ấy, đã không thúc ép điều đó.
Wendell, tuy nhiên, đã yêu cầu tôi xem xét cách chúng tôi tránh mặt nhau bằng cách ẩn đằng sau sự lãng mạn, đùa giỡn và những kế hoạch cho tương lai của chúng tôi. Và bây giờ tôi đang đau đớn và tự tạo ra đau khổ cho chính mình - và bác sĩ trị liệu của tôi thực sự đang cố gắng khơi dậy cảm giác nào đó cho tôi.
Anh ta đổi chân bắt chéo từ phải qua trái sang trái qua phải, một điều mà các nhà trị liệu làm khi chân của họ bắt đầu tê. Đôi tất sọc của anh ấy phù hợp với chiếc áo nịt sọc của anh ấy hôm nay, như thể chúng đến cùng một bộ. Anh ấy chống cằm chỉ vào đống giấy tờ trong tay tôi. “Tôi không nghĩ rằng bạn sẽ nhận được câu trả lời mà bạn đang tìm kiếm từ những ghi chú này.”
" Bạn đang thương tiếc một điều gì đó lớn hơn " lại nảy ra trong đầu tôi, giống như lời bài hát mà tôi không thể bỏ. “Nhưng nếu tôi không nói về cuộc chia tay, tôi sẽ không có gì để nói,” tôi nhấn mạnh.
Wendell nghiêng đầu. "Bạn sẽ có những điều quan trọng để nói."
Tôi vừa nghe anh ấy và vừa không. Bất cứ khi nào Wendell ngụ ý rằng điều này lớn hơn so với Bạn trai, tôi lùi lại, vì vậy tôi nghi ngờ rằng anh ấy chắc chắn phải làm gì đó. Những thứ chúng ta phản đối nhiều nhất thường là những thứ chúng ta cần phải để ý nhất.
“Có thể,” tôi nói. Nhưng tôi cảm thấy buồn nôn. “Ngay bây giờ tôi cảm thấy mình cần phải kể cho các bạn nghe những gì Bạn trai đã nói. Tôi có thể nói với bạn một điều cuối cùng được không? ” Anh ta hít vào một hơi rồi dừng lại, do dự, giống như anh ta định nói điều gì đó nhưng lại quyết định từ chối. “Chắc chắn rồi,” Wendell nói. Anh ấy đã thúc đẩy tôi đủ nhiều và biết điều đó. Anh ta đã lấy đi chất gây nghiện của tôi - nói về Bạn trai - quá lâu một phút và tôi cần một bản sửa lỗi khác.
Tôi bắt đầu đọc lướt qua các trang, nhưng bây giờ tôi không thể nhớ mình ở đâu. Tôi đang quét các ghi chú để xem tôi nên chia sẻ câu trích dẫn chết tiệt nào tiếp theo, nhưng có quá nhiều dấu hoa thị và quá nhiều ghi chú, và tôi có thể cảm thấy Wendell đang để mắt đến mình. Tôi tự hỏi tôi sẽ nghĩ gì nếu ai đó giống như tôi đang ngồi trong phòng trị liệu của tôi ngay bây giờ. Thực ra, tôi biết. Tôi đang nghĩ đến dấu hiệu nhiều lớp mà người bạn cùng văn phòng của tôi đã đăng bên trong hồ sơ tại nơi làm việc: Có một quyết định tiếp tục được đưa ra là nên trốn tránh nỗi đau, hay chịu đựng nó và do đó sửa đổi nó.
Tôi đặt các ghi chú xuống.
“Được rồi,” tôi nói với Wendell. "Bạn muốn nói gì?"
Wendell giải thích rằng nỗi đau của tôi có cảm giác như đang ở hiện tại, nhưng thực sự là ở cả quá khứ và tương lai. Các nhà trị liệu tâm lý nói nhiều về cách quá khứ định nghĩa hiện tại - cái cách ra sao tiến trình lịch sử của chúng ta ảnh hưởng đến suy nghĩ, cảm nhận và hành vi ứng xử ,và tại vài thời điểm trong cuộc sống, chúng ta phải từ bỏ ảo tưởng về khả năng có thể tạo ra một quá khứ tốt đẹp hơn. Nếu chúng ta không chấp nhận quan điểm rằng không thể làm lại được nữa, dù chúng ta cố gắng nhờ cha mẹ, anh chị em hoặc bạn đời của mình sửa chữa những gì đã xảy ra từ nhiều năm trước, thì quá khứ sẽ khiến chúng ta mắc kẹt. Thay đổi mối quan hệ của chúng ta với quá khứ là mấu chốt trong tham vấn. Nhưng chúng ta ít nói về cách mối quan hệ của chúng ta với tương lai , nó cũng định nghĩa cho hiện tại. Quan niệm của chúng ta về tương lai có thể là rào cản mạnh mẽ để thay đổi như quan niệm của chúng ta về quá khứ.
Trên thực tế, Wendell tiếp tục, tôi đã mất nhiều thứ hơn là mối quan hệ của mình ở hiện tại. Tôi đang mất cả mối quan hệ của mình trong tương lai. Chúng ta có xu hướng nghĩ rằng tương lai xảy ra sau này, nhưng thực ra là chúng ta đang tạo ra tương lai ngay trong tâm trí của mình mỗi ngày. Khi hiện tại tan rã, thì tương lai chúng ta đã từng gắn liền với nó cũng vậy. Và việc lấy đi tương lai chính là nguyên nhân của tất cả những bước ngoặt. Nhưng nếu chúng ta dành hiện tại để cố gắng sửa chữa quá khứ hoặc kiểm soát tương lai, chúng ta vẫn mắc kẹt tại chỗ, trong sự hối tiếc vĩnh viễn. Với việc theo dõi Google Bạn trai, tôi đã theo dõi tương lai của anh ta được phơi bày, trong khi tôi vẫn đóng băng trong quá khứ. Nhưng nếu tôi sống trong hiện tại, tôi sẽ phải chấp nhận đánh mất tương lai của mình.
Tôi có thể ngồi cho qua nỗi đau, hay tôi muốn chịu đựng đớn đau?
“Vì vậy,” tôi nói với Wendell, “Tôi nghĩ là tôi nên ngừng thẩm vấn Bạn trai - và theo dõi Google anh ta.” Anh ấy nở nụ cười ân cần, giống như cách một người hút thuốc thông báo rằng cô ấy sẽ từ bỏ chất gây nghiện này ( quit cold turkey )nhưng không nhận ra điều đó quá tham vọng .
“Hoặc ít nhất sẽ thử,” tôi nói, sửa lời. "Dành ít thời gian hơn cho tương lai của anh ta, nhiều hơn cho hiện tại của tôi."
Wendell gật đầu, sau đó vỗ vào chân mình hai lần và đứng dậy. Buổi học đã kết thúc nhưng tôi muốn ở lại.
Tôi cảm thấy như chúng tôi chỉ mới bắt đầu.