Cô đơn trong sự trưởng thành
Trưởng thành, thoát khỏi cái vỏ bọc của gia đình, bạn muốn đến một nơi không bị quản lý, không bị ngăn cản làm những điều mình muốn,...
Trưởng thành, thoát khỏi cái vỏ bọc của gia đình, bạn muốn đến một nơi không bị quản lý, không bị ngăn cản làm những điều mình muốn, kể cả các mối quan hệ.
Muốn chơi với ai thì chơi, muốn yêu ai thì yêu, sẽ không bị nghe hai từ 'không được'. Nhưng bạn chợt nhận ra, càng trưởng thành càng cảm thấy cô đơn.
Trưởng thành, bạn bắt đầu cuộc sống tự lập, rồi va vấp, rồi tự đứng lên. Thế là dần biết sợ hãi những cạm bẫy của cuộc đời. Sợ những mối quan hệ tưởng đẹp đẽ đấy, bền lâu đấy, nhưng chỉ cần một phút khó khăn, sẵn sàng đạp lên nhau mà sống tiếp. Vì vậy mới nghĩ, cô đơn vẫn tốt hơn.
Biết yêu, muốn yêu một người mà khiến trái tim rung động. Rồi một mối tình qua đi, mối tình thứ hai lại đến, cứ bước qua mà chưa biết đâu là điểm dừng. Trưởng thành hơn trong tình yêu, nhưng nhờ thế cũng nhận ra cô đơn vẫn tốt hơn là cố yêu một ai đó để rồi phải tổn thương
Khi còn bé, đau thì khóc, vui thì cười, chẳng sợ bất cứ điều gì vì đã có gia đình ở bên. Nhưng trưởng thành rồi, không thể kể lể với gia đình những tổn thương, vì sợ người mình yêu thương buồn. Cũng không thể oà khóc thật lớn rồi chạy đến bên mẹ, như vậy mẹ sẽ đau lòng. Thế cho nên chọn cách im lặng rồi chịu đựng để mọi thứ trôi qua. Cô đơn dần trở thành người bạn thân thiết không rời.
Trưởng thành rồi, nhận ra thật sự rất cô đơn khi chỉ có một mình, nhưng lại luôn muốn ngồi một mình để suy nghĩ, để không ai biết những lo lắng, buồn đau của mình.
Trưởng thành rồi, coi cô đơn như điều hiển nhiên mà đời người phải trải qua. Chưa trưởng thành, chỉ cần nhắm mắt rồi mở ra không thấy ai bên cạnh, sẽ lập tức đi kiếm tìm và có thể khóc than vì sợ cô đơn. Trưởng thành rồi, nhắm mắt lại, đếm hết 1, 2, 3, khi mở mắt ra thì vẫn thấy nhẹ lòng dù biết chẳng có ai bên mình, biết đang cô đơn lắm.
Thậm chí, khi ở bên cạnh một người mình yêu thương, vẫn có những nghĩ suy không thể nói ra được, vì đã trưởng thành. Nên vẫn cảm thấy cô đơn.
Càng trưởng thành, càng cô đơn. Thế nên con người ta đôi khi muốn bé lại, mãi là đứa trẻ hồn nhiên, không bao giờ cảm thấy cô đơn, lo sợ cô đơn để rồi thờ ơ với cô đơn.
Nếu cô đơn quá lâu, sẽ có một ngày không phân biệt được yêu thương và sự cô đơn. Hai thứ hòa lẫn, lồng ghép vào nhau. Rồi đến một lúc nào đó, chúng ta cho rằng càng trưởng thành càng cô đơn là điều hiển nhiên.
Ừ thì, vốn dĩ nó là điều hiển nhiên.
Nếu như cô đơn là một điều gì đáng sợ lắm mà bất cứ ai đều trốn chạy hoặc tìm cách khước từ, vậy thì con người ta làm cách nào để đối diện với sự thật rằng, càng lớn lên, càng trưởng thành, khoảng cách với cô đơn càng thu hẹp dần?
“Tại sao chúng ta lại cô đơn? Chúng ta không cô đơn!”, có chăng rất nhiều người vẫn hoài nghi và phủ nhận một mực như vậy. Nhưng bất giác một lúc nào đó chợt nhận ra, kỳ thực là chúng ta đang cô đơn quá đỗi.
Đó là thi thoảng khi chúng ta kéo trượt dọc danh bạ điện thoại, nhưng kéo đi kéo lại mấy lần chẳng tìm được một cái tên để nhấn gọi, hoặc đơn giản là gửi đi một tin nhắn tâm sự vu vơ cho đỡ buồn. Những cái hẹn muốn đi đâu đó có sẵn trong đầu nhưng chẳng thể tìm đối tượng. Bỗng thấy đất trời dài rộng, còn trái tim thì trống vắng vô cùng.
Cô đơn. Cô đơn chính là khi bạn bè bắt đầu tản mác đi khắp nơi, những đứa ngày trước có thể nằm cạnh nhau tâm sự từ sáng đến tối, hay thậm chí là thức trắng đêm chỉ để bàn luận vài ba chuyện thị phi, bỗng dưng trở nên khó khăn khi tâm sự đôi điều phiền nhiễu trong cuộc sống. Khi cuộc sống ngày trưởng thành mạnh ai nấy rẽ hướng, mối bận tâm chung xưa cũ đã chẳng còn chỗ đứng trong tim tất cả mọi người.
“Tại sao chúng ta lại cô đơn? Chúng ta không cô đơn!”, có chăng rất nhiều người vẫn hoài nghi và phủ nhận một mực như vậy. Nhưng bất giác một lúc nào đó chợt nhận ra, kỳ thực là chúng ta đang cô đơn quá đỗi.
Đó là thi thoảng khi chúng ta kéo trượt dọc danh bạ điện thoại, nhưng kéo đi kéo lại mấy lần chẳng tìm được một cái tên để nhấn gọi, hoặc đơn giản là gửi đi một tin nhắn tâm sự vu vơ cho đỡ buồn. Những cái hẹn muốn đi đâu đó có sẵn trong đầu nhưng chẳng thể tìm đối tượng. Bỗng thấy đất trời dài rộng, còn trái tim thì trống vắng vô cùng.
Cô đơn. Cô đơn chính là khi bạn bè bắt đầu tản mác đi khắp nơi, những đứa ngày trước có thể nằm cạnh nhau tâm sự từ sáng đến tối, hay thậm chí là thức trắng đêm chỉ để bàn luận vài ba chuyện thị phi, bỗng dưng trở nên khó khăn khi tâm sự đôi điều phiền nhiễu trong cuộc sống. Khi cuộc sống ngày trưởng thành mạnh ai nấy rẽ hướng, mối bận tâm chung xưa cũ đã chẳng còn chỗ đứng trong tim tất cả mọi người.
Chúng ta vẫn tìm kiếm những hoài niệm xưa, như là một liều thuốc tạm thời mỗi khi cô đơn tìm đến. Để nhớ về quá khứ một cách đăm đăm toàn cảm giác luyến tiếc hay bất an.
Bởi vì sao cô đơn? Bởi vì càng lớn, thời gian đi vào giấc ngủ càng kéo dài, có những lúc trắng đêm chẳng thể tự ru mình vào giấc ngủ, nhìn list bạn bè online sáng trưng trên facebook mới chợt thở dài. Có những người cũng cô đơn như thế thôi...
Thế rồi có lúc chán nản với yêu thương, chán nản cả những cuộc tụ tập bạn bè quậy phá tưng bừng. Những tháng ngày mà chỉ đi đi về về một vài quãng đường nhất định, bắt đầu nhận ra số lần thở dài cứ thế mà nhiều lên.
Càng lớn, số lần cảm thấy thật sự vui bắt đầu ít dần, thấy bỗng dưng thích hoài cổ, hoặc đơn cử hay nghĩ về những điều nhỏ nhặt nhưng khiến tâm trạng bình yên.
Càng lớn, số lần làm mọi thứ một cách bột phát hoặc những quyết định theo những gì mình thích bắt đầu ít dần rồi trở nên không còn nữa. Chính vì phải lựa chọn sau quá nhiều lần cân nhắc, chính vì lựa chọn trong áp lực, nên mới dễ cô đơn.
Càng lớn, chúng ta không thể chỉ sống riêng cho bản ngã thật của mình, mà luôn phải sống vì những tham vọng khác nữa, hoặc là đi theo những phương cách đấu tranh sinh tồn theo hiện thực khốc liệt, hoặc là buộc phải giả dối để rồi đeo lên biết bao nhiêu lớp mặt nạ. Bạn bè từ đó chẳng ai có thể sẻ chia, cũng không làm cách nào trước một ai đó gỡ toàn bộ những lớp vỏ ngụy trang để cho họ thấy bản thân mình đang cô đơn nhường nào.
Càng lớn, càng nhiều vết thương, càng biết cách làm bản thân tê liệt với nỗi đau mà không cần ai giúp đỡ.
Càng lớn, càng làm quen với việc đơn phương chống chọi với mọi thứ, càng học được cách chỉ tin vào bản thân mình chứ không thể hoàn toàn trao niềm tin ấy cho một ai khác.
Càng lớn, thế giới quan càng mở rộng, các mối quan hệ nhiều lên chi chít, nhưng tâm hồn thì khép lại nhỏ xíu, chúng ta trở nên tàn nhẫn với chính mình và những người xung quanh hơn, và chúng ta lại càng cô đơn.
Người lớn, muốn lớn lên mà tâm hồn không một vết xước, muốn trái tim không bị bám bụi và tổn thương, sao mà khó quá? Chỉ đến khi nào thoảng thốt nhận ra, hành trình đơn độc cùng với quá trình trưởng thành vốn dĩ là một con đường, mới thấu hiểu hết được mọi nỗi cô đơn từ đâu mà tới.
Để rồi khi đó, cô đơn đã tồn tại trong ta từ rất lâu rất lâu rồi…

Chuyện trò - Tâm sự
/chuyen-tro-tam-su
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Quân Nguyễn Lê
Cô đơn hay là tự tách mình khỏi thế giới?
Tôi đã trải qua những năm tháng cảm thấy giống bạn. Bạn bè mỗi đứa một phương, kể cả những đứa bạn đã từng rất rất thân thiết, "có thể nằm cạnh nhau tâm sự tới sáng", cũng cảm thấy mấy đứa nó xa dần. Sau đến cả những người thân trong gia đình, cũng cảm thấy mở miệng tâm sự với nhau sao mà nó khó khăn!
Nhưng hãy thử đi gặp lại những người bạn cũ đã lâu không gặp đi, bạn sẽ thấy sẽ có những người đã từng rất thân nhưng giờ chẳng được vui vẻ như xưa, lại có những người tâm đầu ý hợp mà "kì nhỉ, ngày xưa mình đâu ưa gì nó?".
Trưởng thành, có người nói là ta trở thành con người khác với ta lúc trước. Hay cũng có người bảo là ta tìm thấy chính mình. Dù là thế nào, thì trưởng thành cũng là thay đổi. Bạn với đứa bạn ngày xưa rất thân, vì ngày xưa cả 2 có những điểm chung để kết nối, còn khi cả 2 đã thay đổi, những điểm chung cũng đã thay đổi, thì kết nối làm sao? Và khi bạn đã thay đổi, lại vô tình ăn khớp với những đứa bạn "ngày xưa mình đâu ưa gì nó". Tôi chẳng rõ điều này là hay hay dở, tôi chỉ nhận ra, đó là điều hiển nhiên.
Tôi đã từng vui, tôi đã từng có những giây phút tuyệt vời, tôi muốn điều đó là "mãi mãi". Nhưng chẳng có gì mãi mãi, phải không? Bạn bè ta, gia đình ta cũng chỉ đi với ta một chặng đường, bố mẹ cũng sẽ đến lúc không ở cạnh ta nữa, kể cả vợ/chồng cũng chỉ ở bên ta một thời gian. Tôi đã từng cố níu giữ cho những giây phút kia được mãi mãi, nhưng đại đa số chả cái nào giữ được quá vài năm, tôi cố không thay đổi, nhưng làm sao tôi có thể ngăn cho người kia không thay đổi được đây? (trừ vài người vô cùng siêu cực kỳ đặc biệt, dù có thay đổi nhưng vẫn hợp với ta một cách lạ kỳ).
Vẫn luôn có đâu đó ngoài kia những người hợp với mình, những người khiến ta ở bên họ và quên luôn chữ "cô đơn". Cô đơn, không thể tránh khỏi cô đơn cả đời nhưng nó cũng chưa bao giờ là mặc định, là hiển nhiên. Đôi khi, nó là sự lựa chọn.
- Báo cáo

P rin xẹt
Tùy theo mỗi cách người ta cảm nhận thôi nhỉ? Ý kiến quan điểm riêng
- Báo cáo

Quân Nguyễn Lê
Yes, nếu đọc bài này cách đây nửa năm chắc sẽ phải thốt lên là: "đâu ra lại có người suy nghĩ giống mình thế"
. Dẫu sao thì mọi thứ cũng sẽ thay đổi, biết đâu có ngày lại quay lại chính lối suy nghĩ này không biết chừng. hahha.
P/S: bạn viết mượt lắm!

- Báo cáo

P rin xẹt
Em cảm ơn ạ
- Báo cáo
Kobiếtyêu
Đọc xong mà có cảm giác như mình là nhân vật chính ý 

- Báo cáo

P rin xẹt
Có vẻ như ai cũng đang cô đơn hết nhỉ ...
- Báo cáo
Kobiếtyêu
Chắc là chỉ có người lớn thôi bạn ^^!
- Báo cáo

P rin xẹt
Trưởng thành chứ nhỉ =)) nhiều người đã lớn nhưng vẫn ch trưởng thành =))
- Báo cáo
Kobiếtyêu
À cái này thì đúng rồi,trc đây mình cũng có đọc 1 bài “ những em bé tuổi 30”, công nhận là có những người tuy đã là người lớn nhưng vẫn chưa trưởng thành
- Báo cáo

Khoa Đỗ
thật hay
- Báo cáo

P rin xẹt
Cảm ơn ạ
- Báo cáo