Có buông mới giữ lại được
"rồi sẽ có 1 ngày mà cả em và chị không có gì để nói với nhau nữa, cả hai cùng im lặng và lãng quên nhau"- em đã từng nghĩ vậy, và...
"rồi sẽ có 1 ngày mà cả em và chị không có gì để nói với nhau nữa, cả hai cùng im lặng và lãng quên nhau"- em đã từng nghĩ vậy, và hình như là nó tới sớm hơn so với những gì em nghĩ thì phải. "không biết chị có để ý em đang onl không nhi, không biết chị có thấy biểu tượng 'writting' của em mỗi khi em định nhắn gì đấy cho chị không nhỉ". Và em thấy quen, quen lắm. À, trước kia em cũng từng như vậy, cũng từng yêu một người con gái có nhiều điểm trùng hợp đến đáng sợ với chị. Em cảm thấy nó thật vô ích. Và khi em quyết định sẽ viết 1 vài dòng suy nghỉ của em cho chị, hy vọng chị hiểu được tình cảm của em, thì em lại thấy em giống chị.
Chị cũng từng làm vậy, không phải cho em, mà là cho người chị thích. Chị ơi, em hiểu được cảm giác của chị rồi =))) cảm giác muốn cho người ấy biết hết những suy nghĩ trong trái tim mình nhưng lại không thể nào diễn tả được bằng những dòng chữ. Có lẽ nếu em đủ cam đảm gửi cho chị, chị cũng sẽ chẳng hiểu hết được những gì em muốn nói, chị cũng sẽ bảo em làm việc gì có ích đi, giống như những gì anh ấy bảo với chị vậy.
Và em cũng sẽ làm giống chị, gác lại mọi thứ, cố gắng.
Có buông mới giữ lại được, chị nhỉ?
Và em cũng sẽ làm giống chị, gác lại mọi thứ, cố gắng.
Có buông mới giữ lại được, chị nhỉ?

Chuyện trò - Tâm sự
/chuyen-tro-tam-su
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Haloperidol
Hiểu cảm giác của tác giả 😢
- Báo cáo
yanghh
Cũng có 1 số lần mình cũng có cảm giác này, nhưng là hồi xưa, có thể gọi là lúc còn trẻ con đi.
Giờ lớn hơn rồi, vẫn có 1 số lúc có cảm giác, nhưng lớn hơn, không còn nhiều thời gian bằng lúc trước, và cũng không còn trẻ để cho những suy nghĩ, cho những phân vân đó nữa. Thời gian bận rộn, vì công việc, vì phải giao tiếp, và thời gian đếm ngược thì càng ngày càng ngắn lại.
Có 1 câu hỏi trên Quora nói về sự tổn thương, mình không nhớ chính xác lắm, nhưng nó là sự tổn thương nào bạn có thể chấp nhận, hay là nỗi đau nào bạn có thể chấp nhận.
Với mình, nếu trong trường hợp khó xử như vậy, hãy nghĩ lấy 1 cách, 1 là nói ra, ở 1 thời điểm nào đó, 2 là bắt buộc phải dừng việc đó lại. Nếu công bằng thì cả 2 đều 50/50, nhưng theo mình, nếu thật sự thích thì nên nói ra, có thể mọi thứ sẽ tệ hơn, nhưng ít ra đã nói ra, sau này lúc nhìn nhận lại mọi việc, bản thân có thể đã làm sai, nhưng ít ra là đã làm rồi, nó sẽ tốt hơn so với việc giữ im lặng, còn nếu đã không làm, vậy hãy bỏ việc đó, đừng nghĩ đó là việc tốt cho người còn lại, mà hãy nghĩ đó là cách giải thoát cho bản thân khỏi sự việc phức tạp vốn có của nó.
Nếu là con trai thì phải nên chọn như vậy, có thể đúng, có thể sai, nhưng bắt buộc phải chọn, không thể để mọi chuyện tự đến, tự đi được, suy nghĩ của mình 

- Báo cáo

Dương Cuội
Hiểu cái cảm giác này của tác giả. Nhưng chỉ có 2 cách để chấm dứt việc này và để làm được 2 cách này yêu cầu duy nhất là tác giả phải dũng cảm đối mặt.
1- Nói cho người ta biết tâm tư tình cảm của mình. Để đạt được thành công cao nhất, tác giả phải tiếp xúc với người ta ở ngoài thật nhiều, Khi đấy tác giả (TG) sẽ có được cái nhìn tổng quan về con người họ rồi đưa ra quyết định đúng nhất. Chứ đừng ngồi ở nhà nt hay tư tưởng linh tinh, Đói thì vào bếp nấu mì ăn. Muốn có bồ thì phải phi ra ngoài đường.
2- Bỏ luôn :)) Unfriend, unfollow, xóa số. Tìm một người hoàn toàn mới.
Khuyến khích làm cách 2 vì cách 1 tỉ lệ thành công không cao.
- Báo cáo