Chuyện tình yêu lãng mạn
Đàn ông 29 tuổi nói chuyện tình yêu. Điều này khiến anh ta giống một một kẻ yếu đuối. Ở cái tuổi này, sự nghiệp là cái vương miệng duy nhất anh ta muốn có, chỉ có sự nghiệp mới đủ sức thuyết phục khiến anh ta dấn thân và hi sinh. Một ngày khi đội trên đầu chiếc vương miệng lấp lánh, ngồi vào ngai vàng của sự kính trọng... đó mới là thời điểm phù hợp để nghĩ về những việc “tầm thường khác”. Cái suy nghĩ này khiến anh ta cảm thấy mình có chí hướng, có tương lai, và những người xung quanh sẽ trầm trồ.
Điều đáng tiếc là, người ta trầm trồ với một cậu bé 8 tuổi nói 4 thứ tiếng... chứ không trầm trồ với một cậu bé 29 tuổi vô danh (thích bốc phét về những thứ mình còn chẳng hiểu nó là cái gì).
Quay trở lại với câu chuyện trình yêu lãng mạn.
Người ta cứ hay thêm những tính từ “lãng mạn”  bổ nghĩa cho tình yêu... và khiến cho chúng ta cảm thấy nó kém phần quan trọng. Chúng ta được dạy 1 tỉ  500 môn học khi ở phổ thông và 5 tỉ 100 môn học ở đại học... nhưng không có môn nào là Tình yêu học. Chúng ta có thể hiểu rất rõ về chịch và 50 sắc thái của Sasha Grey, nhưng hoàn toàn không hiểu vì sao mình phải ở với cô gái đó đến cuối đời.
Tự nhiên quy định, khi đến tuổi dậy thì, não tiết ra một thứ hormon ác quỷ khiến một cậu bé biến thành một con chim gõ kiến với chiếc mỏ giữa hai háng. Chú chim gõ kiến bay từ cây này sang cây khác, gõ điên cuồng, bỏ ăn vì gõ, bỏ bạn bè đồng loại để được gõ, gõ cây không được thì nó xem con khác gõ... thậm chí  2 con chim gõ cho nhau.
Một ngày nọ, con chim bé nhỏ (12cm) đáng thương đậu trên cành. Cát bụi cuộc đời Phú Lê khiến nó mệt mỏi, nó ngẫm nghĩ về cuộc hành trình của mình, những cái cây mình đã gõ... những mảnh ghép lộn xộn của Đen Vâu không thể ghép thành bức tranh muôn màu của Minh Quân. Giữa cánh rừng đầy chim muông, nó cảm thấy mình cô đơn và bé nhỏ, hóa ra nó cũng cần một cái cây để trú ngụ  trước những phong ba bão táp, để được yêu thương, che trở (hết bão lại gõ).
Tình yêu không hề lãng mạn, nó nghiêm trọng . Ngày con ký sinh “tình yêu” xuất hiện, cuộc đời bạn thay đổi. Vấn đề là bạn không hề book lịch, cũng không thể hủy đơn.
Sáng ngủ dậy bạn nghĩ về gái, giờ nghỉ trưa bạn nhắn tin cho gái, tan ca bạn phóng đến nhà gái, tối về bạn mơ về gái. Sếp của bạn biết điều đó nên ông ta trọng dụng người khác, nhà tuyển dụng sợ bạn còn hơn sợ ma.
Ngày bạn cãi nhau với gái, bạn vào game, pick spec đi mid và feed, bạn chửi đồng đội ngu và rage quit.
Ngày bạn chia tay gái, bạn trầm ngâm bên ly cafe, tỏ ra là mình ổn, bạn không nghe máy của bà già, bạn gọi điện cho thằng bạn thân 3 năm không gặp, bạn cố chứng minh là mình đã bắt đầu một chương mới của cuộc đời... Tối hôm đó bạn vít hết ga, đâm xuyên qua giải phân cách, lao xuống hồ trúc bạch, từ đống sình lầy bước lên đầm đìa máu, bạn chính là Triệu Vân năm ấy một người một ngựa cứu con Lưu Bị giữa vạn quận.

Thật trùng hợp, bạn đang 29 tuổi .
Vấn đề của tình yêu vẫn tồn tại khi bạn đã lập gia đình.
Mở cửa căn hộ chung cư, nhìn cô vợ mình đã từng yêu, bạn thà lao xuống hồ Trúc Bạch còn hơn. Phụ nữ là giống loài dễ thay đổi, chỉ có đàn ông là mãi chung tình với cái đẹp. Người con gái bạn dành cả thanh xuân để cõng dưới mưa nặng 43kg, còn con luôn mồm  hỏi “em có béo không” nặng 65 kg.
Người ta nói, phía sau người đàn ông thành đạt luôn có bóng dáng của người phụ nữ. Giây phút này bạn tự hỏi, người phụ nữ đó hàng tối có ngồi like và share 5 lần lên trang cá nhận và hội nhóm để được thầy xem tử vi online trên face không nhỉ?
Cuộc sống hôn nhân như tấm gương có nhiều vết xước, người ta nói thời gian sẽ hàn gắn những vết thương, tình yêu sẽ tô màu cho chúng. Còn với bạn thứ duy nhất khiến cho mọi thứ yên ổn là 7 triệu một tháng. Chỉ cần mỗi tháng đưa cho “nó” 7 triệu,  thì bạn sẽ được làm chồng, sẽ được coi trọng, thỉnh thoảng sẽ được an ủi bằng những câu nói giả tạo trên facebook. Thời gian qua đi, 1, 2, 3 năm, bạn bắt đầu băn khoăn... đến bao giờ chuyện này sẽ kết thúc.
Đọc đến đây, chắc chắn là các bạn đã có đủ  lý do và luận điểm để chửi tôi, tại sao luôn đổ tội cho phụ nữ? Các ông đàn ông đã xứng làm đàn ông chưa?
Các bạn có biết một cuộc ly hôn viên mãn là gì không? Là khi người đàn ông nói rằng họ sai. Họ chấp nhận dư luận chỉ mong được giải thoát, bởi vì họ đã nhận diện rõ, đúng sai chẳng quan trọng khi tình cảm bằng không. 
Một gã đầu trọc nào đó trên Internet đã nói rằng người đàn ông thành công thì phải chọn đúng nghề, đúng vợ. Tình yêu của ông ta đã tiến hóa thành thù hận tại phiên tòa chia tài sản... và ông ta cho rằng sự nghiệp mà ông ta theo đuổi quan trọng hơn tình yêu ông ta dành cho vợ.

Những ngày này Hà Nội trở gió, cơn mưa phùn đổ chéo buốt lạnh. Công ty cây xanh cũng đã mệt mỏi với việc đặt lại giải phân cách, bạn đã đọc đủ những câu chuyện ngôn tình, cuộc sống hôn nhân đã không còn gì để níu kéo. Đã đến lúc ta đối diện với vấn đề tình yêu của mình.

Tôi có một người bạn làm việc ở Hàn Quốc. Anh ta đi theo diện du học, có một thành tích tốt nên tìm được một công việc văn phòng ổn định bên đó. Anh chàng này yêu một cô bé du học sinh (cũng là người VN), sau 2 năm bên nhau, đã đến lúc họ suy nghĩ về việc tiến xa hơn. Anh bạn tôi là người có năng lực, anh luôn muốn cả 2 người sẽ cùng nhau định cư ở nước ngoài, và lên những kế hoạch để thực hiện điều đó. Nhìn vào nhiệt huyết của anh, cô mừng cho anh, nhưng sâu bên trong cô có một nỗi niềm khó nói.
Cô có gia đình khá giả ở VN, ba mẹ luôn mong ngóng cô trở về, công việc, nhà cửa đã chờ sẵn. Thậm chí, họ còn có những sắp đặt về hôn nhân và một cuộc sống ổn định cho cô. Chính cô cũng hiểu rằng, mình là người nhập cư, những cơ hội dành cho mình ở nước ngoài là vô cùng hiếm. Lấy nhau rồi, đẻ con, nuôi con nơi xứ người thế nào đây. Một mình anh sẽ đi làm nuôi cả gia đình, còn cô sẽ trở thành hình mẫu phụ nữ nội trợ mà chính cô coi thường. Thực lòng cô muốn trở về VN. Áp lực từ gia đình một mặt khiến cô stress, một mặt cô không muốn vùi dập nhiệt huyết và nỗ lực của người bạn trai. Mỗi lần chia sẻ với người yêu, là một lần cô không nói nên lời bởi cô không thể dập tắt ngọn lửa mãnh liệt đang rừng rực cháy.
Họ không nói một lời khi chia tay, chỉ đơn giản là im lặng. Anh bạn tôi ôm sự hận thù tiếp tục phấn đấu, anh sẽ tìm được người khác hiểu và tôn trọng mình, có thể giây phút này anh còn nghèo, nhưng thời gian sẽ chứng minh loại người phản bội sẽ chẳng có kết cục như mơ đâu.
Cô người yêu trở về VN sau 4 năm du học, thử thách và mạo hiểm vậy đủ rồi, cô biết mình là người bình thường, mình chỉ cần một cuộc sống bình thường, một công việc, một gia đình, những đứa con, gần ba mẹ. Cô không thấy tiếc nuối.
Một sự mâu thuẫn nhỏ như vậy nhưng người trong cuộc lại không thể giải quyết. Tình yêu của anh bạn tôi là thật, nhưng so với cái sự nghiệp của đấng nam nhi thì chỉ là cỏ rác... việc ngồi lại, và bàn bạc với nhau chỉ khiến anh trở thành một kẻ yếu đuối, bạc nhược. Tình yêu ư, gái ư, khi có tiền thì các gì cũng có thể mua được.
Một tháng sau đó , anh bạn tôi vẫn say khướt và khóc lóc.
Ngày cô người yêu đăng ảnh đám cưới, anh bạn tôi lại say khướt và khóc lóc.

Câu chuyện khác mà tôi biết về một người chị làm giáo viên Yoga
Trong bộ môn yoga, người ta rất đề cao yếu tố balance. Sự cân bằng là khi mà sức mạnh, dẻo dai, thể lực, tâm trí, thể chất đều gặp nhau tại một điểm.
Chị tôi năm nay vừa tròn 40 tuổi. Nhân vật chị tôi trong bài hát của nhạc sĩ Trần Tiến vì chăm mẹ, chăm các em nên bỏ lỡ cái duyên của mình. Còn chị tôi ở trên không cần chăm mẹ, không phải chăm em nhưng cá tính mạnh và kén chọn nên tới giờ cẫn chưa tìm được một nửa ưng ý.
Ngày còn đôi mươi, chị tôi đặt ra những yêu cầu khắt khe dành cho các ứng viên, tỉ lệ chọi luôn là 1/1 vạn. Giờ u40, chị chỉ cần một người đàn ông có thể chơi trò bịt mắt bắt dê với mình ở thung lũng L’angbiang mà thôi. Chị sẽ mặc một chiếc váy hoa, đeo nơ, tung tăng chạy, anh sẽ bịt mắt đuổi theo, hai người vờn nhau giữa mây trời, từng tia nắng trong veo chiếu qua làn tóc, đến đoạn này nhất định chị sẽ quay lại cười thật tươi, anh cầm sẵn máy canon 750D lens 18-55 chụp từng khoảnh khắc. Tối chị đăng bức hình hạnh phúc, cơn bão like và ngưỡng mộ của bạn bè và gia đình ập đến, và chị luôn là trung tâm của nó.
Làm gì có giấc mơ nào êm đềm như Mỹ Tâm, chị tôi của thực tế đang có một mối quan hệ vụng trộm với một người đàn ông có gia đình. Chị chẳng cần được công nhận, chỉ cần một đứa con , và anh ta ôm ấp mỗi tối. Ngày trẻ, chị vật chất tình yêu bao nhiêu, thì giờ đây chị khao khát thứ tình cảm thuần khiết, trong sáng biết dường nào. Sự sỉ nhục, ê chề chị đã nếm qua rồi, nó như một con đường hầm hun hút, ánh sáng duy nhất là tin nhắn “Em đã ăn gì chưa ?“ (của một gã đàn ông vụng trộm).

Tình yêu rõ ràng không lãng mạn, nếu bạn nhìn vào sức tàn phá của nó với đời người. Nó là một vấn đề lớn, giây phút bạn xem nhẹ tình cảm của chính mình bởi vì bạn yếu đuối (yếu đuối thực sự). Nhưng cái cô gái tự nhận mình yếu đuối, muôn đời cô ý vẫn yếu đuối, cô che hết đi bằng những gượng cười... cô gái này lại cực kỳ mạnh mẽ. Cô ta dám đối diện trực diện với bản ngã của mình, không lấp liếm.