Chuyện hằng ngày
Nếu như bạn không nói được gì tốt đẹp, thì tốt nhất nên im mẹ cái mồm
Tôi đang ngồi một mình thì nghe được vài câu đối thoại của một người, nói với một người khác.
Cuối tuần này con có định về quê không? Người đàn ông khoảng ba, bốn mươi tuổi hỏi.
Không chú, con khác với mấy bạn, con tự lập từ năm lớp 10 rồi, nên ở đây thấy cũng bình thường. Người trẻ tuổi hơn trả lời.
Vậy chứ có đứa cuối tuần là về à, mà không phải nó nhớ nhà, mà là nó cần cái khác.

Ai đọc đến đây chắc cũng đoán được "cái khác" mà y nói là gì. Tôi tự hỏi y đã từng như vậy, đã từng nghe ai nói như vậy, hay tự trong đầu y tưởng tượng ra rồi lại đoán mò ra như vậy.
Khi người ta không tìm được điểm để tiếp tục câu chuyện, thì mặc nhiên người ta bịa ra một câu chuyện xấu của một người nào đó để tiếp tục câu chuyện của mình.
Bỗng nhớ câu văn của cụ Nguyễn Huy Thiệp: Đặc điểm lớn nhất của xứ sở này là tiểu nhược.

Quan điểm - Tranh luận
/quan-diem-tranh-luan
Bài viết nổi bật khác
Chú nói vậy cũng chả nhắm cụ thể đến ai, chú nói "có đứa" thì nó chung chung thôi mà. Đó đâu phải bịa đặt gì.
Có thể cách để tiếp tục câu chuyện của chú tiêu cực nhưng nói là bịa thì cũng chưa chắc, vì bạn cũng đâu biết chú bịa thật hay không. Vô hình trung bạn lại trở thành người bịa ra một câu chuyện xấu về người khác rồi đó.
Nhưng phải công nhận không thích người khác bịa chuyện thật.
Thông thường điều tiêu cực dễ được chú ý và ghi nhớ hơn (10 lần điểm 10 không đáng nhớ bằng 1 lần điểm 1), nhận được sự chú ý hơn. Miễn là người mình giao tiếp không cảm thấy khó chịu thì dùng hướng tiếp cận nào cũng được.