Đọc về crisis, về thành công hoài mắc mệt, hôm nay mình nói chuyện nhẹ nhàng thôi nhé :) Mình xin được kể ba câu chuyện nhỏ xảy ra trong lớp học mà mình tham gia gần đây nhất. 

Câu chuyện số 1:

Lớp mình học có một "anh" thầy tên là anh M. Anh M là một thạc sĩ về tâm lý người Singapore, năm nay anh M đã 50 tuổi nhưng nhìn anh M thì gọi là anh thấy không ngượng mồm tí nào =))) 
Anh M đã ở Việt Nam hơn 15 năm với mơ ước giúp đỡ người Việt, đặc biệt là người trẻ, thoát khỏi những vấn đề về sức khỏe tâm thần. Anh M tin rằng lắng nghe và chia sẻ là món quà tốt nhất chúng ta có thể tặng cho người khác và cho bản thân mình.
Anh M mở ra một quán cafe, với hi vọng được lắng nghe và lan tỏa thông điệp của mình, cũng như có một nguồn tài chính để phục vụ các hoạt động cộng đồng. Sau 6 năm, doanh thu từ quán cafe vẫn không đủ để bù lại số tiền anh M đã đầu tư (rất nhiều). Có người còn dọa bỏ tù nhân viên của anh M và trục xuất anh về nước (vấn đề liên quan đến sự tụ tập và người nước ngoài).
Anh M nhận ra mình đang đứng trên nóc một tòa nhà cao và muốn nhảy xuống.
Chắc tình cảnh lúc đó nó như này.

Khi nghe anh M kể đến đây, mình thấy ớn lạnh. Dù anh M kể với một nụ cười rạng rỡ trên môi (biệt tài của anh M là kể chuyện buồn như chuyện cười :), mình thực sự giật mình vì một sự thật chẳng thể chối cãi:
KHÔNG MỘT AI MIỄN DỊCH VỚI CÁC VẤN ĐỀ SỨC KHỎE TÂM THẦN
Kể cả bạn là ai, đang sống lạc quan đến mức nào, mọi chuyện trong cuộc sống của bạn ổn ra sao. Kể cả khi bạn đã học, đã làm việc với những căn bệnh này hàng chục năm. Kể cả khi công việc của bạn là khiến cho mọi người không nhảy.
Thì bạn vẫn có thể nhảy. Vào một lúc nào đó.
(Chết dở tưởng chuyện nhẹ nhàng sao tự nhiên căng thẳng dữ vậy Sophie =))
À thì may mà anh M đã tự nhận thức được suy nghĩ này của mình và bắt đầu làm y hệt những điều anh thường khuyên thân chủ. Tìm kiếm sự giúp đỡ. Nghỉ ngơi. Let go. Buông. Sau 1 năm nghỉ ngơi, giờ anh M đã quay lại với công việc của mình. Ảnh bảo mình là ảnh cũng không rõ là anh đang làm nghề gì, nhưng anh sẽ tiếp tục với giấc mơ của mình. Còn quán cafe thì đóng cửa rồi :)

Câu chuyện số 2:

Trong lớp mình có một chị xinh xắn cực, mặt cũng trẻ nữa, cute lắm. Tạm gọi chị N.
Một hôm, trong buổi Q&A, chị hỏi anh M về vấn đề của chị gần đây. Chị có một người bạn, sống ở xa, thường hay nhắn tin và gọi video về cho chị để kể về những khó khăn chị ấy gặp phải ở nơi xa. Những vấn đề lặp đi lặp lại, xoay quanh chuyện gia đình. Có lần người bạn ấy nói là tớ sẽ ly hôn, nhưng lần sau lại bảo thôi tớ nghĩ lại rồi, không ly hôn được. Chị N đưa ra những lời khuyên, nhưng người bạn kia vì nhiều lý do nên không làm theo.
Cứ lặp lại nhiều như thế, chị N thành ra sợ khi người bạn kia nói có rảnh không, tớ gọi video. 
Chị N cảm thấy bế tắc, bất lực và mệt mỏi. Chị N cảm thấy như đó là trách nhiệm của mình, nhưng mình chẳng giúp được tí nào. 
Không phải câu chuyện nửa đầy nửa vơi cũ xì.
Nghe xong, anh M kêu cả lớp mỗi người lấy một cốc nước. Xong xuôi, cho chị N đứng giữa lớp, ai thích có thể lên chia sẻ nước với chị N. Mọi người rất vui vẻ làm theo, cho đến khi chiếc cốc đầy ứ và tràn ra.
Chị N bật khóc.
Chị N vẫn cầm cốc nước và khóc. Chị N tốt bụng quá, chứ phải mình chắc mình ném luôn xuống sàn, sau khi hiểu ý nghĩa của trò chơi =)))
Phần mở rộng của câu chuyện: 
Trong lúc ngồi làm việc theo nhóm, một chị khác kể cho chị N câu chuyện về đi tè. Nếu bạn tè vào một cái bồn tắm, bạn sẽ thấy mùi kinh dị. Nếu bạn tè vào một cái bể bơi, bạn sẽ thấy... khá ổn. Còn nếu bạn tè dưới biển, well, chả ảnh hưởng gì hết. Vậy nếu tâm mình rộng lớn như đại dương thì chẳng phải dù ai tè thế nào cũng chẳng sao ư? 
Còn mình thì cảm thấy, một mặt mình sẽ cố gắng tu luyện để tâm mình mở rộng ra một chút, một chút mỗi ngày, và đó là một hành trình dài. Nhưng trong lúc tâm mình còn chưa đủ rộng, thì mình chỉ xin phép nhận nước tè một lượng vừa đủ thôi :) Để đảm bảo mình đủ khỏe để giúp họ. 

Câu chuyện số 3:

Tính viết 3 câu chuyện mà sao viết đến đây thấy dài rồi =)) Thôi kể vài dòng tóm tắt vui vui.
Lớp mình có một anh thầy dạy chiêm tinh, một chị 9x muốn chuyển việc, một bé 9x muốn nghỉ việc để lên Đà Lạt ở 2 tháng, một chị 8x độc thân mạnh mẽ, một cô bé rất xinh nhưng từng tự ti vì ngoại hình, một chị ăn chay trường và cho cả gia đình ăn chay... Đó là một tổ hợp kì cục, dễ thương, không chửi nhau bao giờ và kể cho nhau nghe nhiều bài học của cuộc sống. Ai cũng giỏi lắng nghe và ai cũng muốn giúp.
Hóa ra cũng có nhiều người kì cục và bối rối giống mình.
Vậy hoy...
Cảm ơn bạn đã đọc hết bài viết không có trật tự và chủ đích gì này :)
Chốt lại là mình sẽ đi học những khóa kiểu này nhiều hơn =)))