Chương 3 - Sát thủ ăn thịt người án mạng cậu bé giao báo
Giờ mình đăng bù nha mọi người
Một buổi sáng đẹp trời tại thành phố Bellevue, Danny rời giường như thường lệ để đạp xe vào thành phố. Cậu bé làm công việc giao báo để kiếm tiền tiêu vặt. Tính tình nghịch ngợm, Danny thường xuyên không chịu đi giày. Bỏ ngoài tai những lời nhắc nhở của bố mẹ, cậu đạp xe bằng chân trần.
Ở tuổi 13, Danny là một chú bé dễ thương với mái tóc vàng và đôi mắt xanh. Bố cậu là nhân viên bưu điện và cả Danny lẫn anh trai đều đi giao báo. Cậu bé vui vẻ đạp xe trên con đường đến cửa hàng nhận việc.
Thế nhưng, đến khoảng 7 giờ sáng, quản lý cửa hàng nhận được cuộc gọi phàn nàn của một số người dân vì báo vẫn chưa đến tay. Tất cả những hộ dân này đều thuộc phạm vi phụ trách của Danny nên người quản lý đã đi tìm cậu bé. Tuy nhiên, sau khi đã đi một vòng quanh khu vực mà vẫn không thấy tung tích của Danny, quản lý đành gọi cho bố cậu, ông Eberle.
Hay tin, ông Eberle vội đi tìm con trai nhưng cũng không có kết quả. Sau khi hỏi thăm, ông biết được rằng Danny đã giao báo cho ba nhà trước khi biến mất. Khi đi tới nhà thứ tư, ông phát hiện xe đạp của con trai dựng cạnh hàng rào, túi đựng báo vẫn còn treo trên xe. Quá lo lắng, ông Eberle lập tức báo cảnh sát.
Cảnh sát địa phương tức tốc liên lạc với đặc vụ FBI Johnny Evans tại chi nhánh Omaha gần với Bellevue. Đồng thời, chuyên gia lập hồ sơ tội phạm Robert K. Ressler của Tổ Khoa học hành vi FBI cũng nhận được thông báo nhờ giúp đỡ.
Evans và lực lượng chức năng nhanh chóng đến hiện trường vụ án. Ban đầu, cảnh sát cho rằng có thể Danny đã bị chú ruột của mình bắt đi vì công ty của người chú hiện đang thiếu nhân lực. Tuy nhiên, sau khi cảnh sát liên hệ được với chú của Danny, họ biết rằng anh ta không dính líu đến vụ việc.
Cảnh sát bắt đầu tiến hành khám xét từng nhà trong khu vực giao báo của Danny. Rất nhanh sau đó, thi thể của cậu bé được tìm thấy ở một bãi cỏ, tay chân trói cứng, miệng bị bịt kín. Nạn nhân chỉ mặc độc nội y, ngực và lưng có nhiều vết đâm. Dường như hung thủ đã coi nạn nhân như một món đồ chơi, rạch nát khuôn mặt tới mức máu thịt lẫn lộn, toàn thân chi chít vết thương. Ngoài ra, phần vai còn bị xẻo mất một miếng thịt.
Báo cáo pháp y cho thấy, trong miệng nạn nhân có sỏi đá, rất có thể cậu bé đã bị giết hại rồi mới bị vứt xác lộ thiên. Hơn nữa, thi thể có dấu hiệu bị di chuyển nhiều lần nên đây không phải là hiện trường vụ án đầu tiên. Danny vẫn còn mặc đồ lót và cũng không có dấu hiệu bị lạm dụng, điều tra viên kết luận rằng nạn nhân không bị tấn công tình dục.
Ressler nghiên cứu các bức ảnh hiện trường do cảnh sát gửi đến và đích thân khảo sát nơi tìm thấy thi thể nhưng không thu được manh mối nào đáng giá. Nhưng ông phát hiện cạnh nơi vứt xác có một con đường nhỏ, chính xác hơn là một ngõ cụt. Gần đó có một ngã tư, một trong bốn hướng dẫn ra bờ sông.
Điều này khiến Ressler thắc mắc: Tại sao kẻ sát nhân không ném xác xuống sông? Nếu thả xác chết trôi sông, cảnh sát sẽ khó điều tra hơn, thêm vào đó, nơi vứt xác có nhiều vỏ chai bia rỗng cho thấy đây là khu vực tụ tập quen thuộc của người dân. Tại sao hung thủ lại chọn địa điểm này? Tuy nơi này cỏ mọc um tùm nhưng đứng từ trên đường cao tốc nhìn xuống có thể dễ dàng phát hiện ra thi thể. Vì vậy, Ressler phỏng đoán rằng kẻ giết người có thể đã rất vội vã hoặc sợ hãi, sau khi vứt xác bèn lập tức bỏ trốn trong đêm.
Thông qua anh trai của Danny, cảnh sát biết thông tin về việc Danny thường xuyên bị theo dõi bởi một người đàn ông da trắng ngồi trong xe ô tô. Kết quả thẩm vấn các nhân chứng khác cũng tiết lộ họ nhiều lần nhìn thấy một người đàn ông da trắng lái xe chở một cậu bé khoảng hơn 10 tuổi đi hóng gió trên xe.
Dựa trên các đầu mối và tình tiết vụ án, Ressler đã xây dựng nên chân dung tâm lý của hung thủ như sau: Sát thủ là nam giới, da trắng, khoảng 20 tuổi, người địa phương, độc thân, học xong cấp ba, hiện đang làm việc vặt hoặc thất nghiệp, giết người không có kế hoạch, hai tay khá linh hoạt, không có kinh nghiệm tình dục, có vấn đề tâm lý, thích đọc và xem văn hóa phẩm khiêu dâm, ấu dâm.
Ressler có nhiều năm kinh nghiệm trong việc xử lý các vụ án giết người. Ông tin rằng hầu hết các vụ án tình dục đều xảy ra giữa người cùng chủng tộc và trường hợp này cũng vậy. Không chỉ vì lời khai của các nhân chứng đã xác nhận việc này mà còn vì nạn nhân biến mất trong khu vực của người da trắng. Sự xuất hiện của người da màu sẽ gây chú ý lớn.
Lập luận cho rằng hung thủ khoảng 20 tuổi là vì địa điểm vứt xác không hợp lý, đây có thể là lần ra tay đầu tiên của hung thủ, hầu hết các trường hợp này đều do thanh niên thực hiện. Thêm vào đó, nhân chứng từng nhìn thấy kẻ khả nghi lái xe, lúc vứt xác cũng có khả năng sử dụng xe ô tô. Vì vậy, khả năng là hung thủ có bằng lái xe, đồng nghĩa trên 16 tuổi.
Tại hiện trường không có dấu hiệu vật lộn, kháng cự nên Ressler cho rằng hung thủ có quen biết với nạn nhân. Nếu kẻ giết người có đồng phạm thì kịch bản là một người dụ dỗ Danny lên xe, người còn lại cưỡng chế, kiểm soát nạn nhân.
Xem xét thời gian gây án, kẻ sát nhân chắc chắn phải xuất phát từ khoảng 6 giờ sáng. Vì vậy có thể đoán rằng hắn sống một mình, thời gian sinh hoạt hỗn loạn. Gần nơi vứt xác có một khu rừng nhưng kẻ sát nhân lại không phi tang thi thể tại đó, chứng tỏ cơ thể hắn không thuộc loại quá khỏe mạnh, cường tráng.
Dây trói nạn nhân ở trong tình trạng tốt, thủ pháp cũng cho thấy hung thủ có một đôi tay nhanh nhẹn, linh hoạt. Đồng thời, báo cáo pháp y giúp Ressler xác định rằng Danny không bị trói trong thời gian dài. Nạn nhân không bị tra tấn trước khi chết.
Mặc dù pháp y không tìm thấy bằng chứng lạm dụng tình dục nhưng Ressler tin rằng không thể loại trừ khả năng này, có thể kẻ giết người đã không đạt được ý muốn và Danny bị giết khi cố vùng vẫy, chống cự. Do thi thể bị hủy hoại nghiêm trọng, rất khó để nhận biết nạn nhân có phản kháng lại hay không. Tuy nhiên, việc Danny không bị tấn công tình dục cũng có thể là vì kẻ giết người không có kinh nghiệm tình dục thực tế. Ở Mỹ, việc một người trưởng thành trong độ tuổi 20 không có kinh nghiệm tinh dục là rất hiểm, điều này cho thấy hắn có vấn đề tâm lý trong giai đoạn trưởng thành.
Ressler đã tiếp xúc với nhiều trường hợp tương tự, kẻ phạm tội cởi quần áo nạn nhân nhưng không quan hệ tình dục, ra tay rất tàn nhẫn. Chi tiết này không chỉ cho thấy tâm lý của hung thủ rất bất ổn mà còn thể hiện hắn có nhiều ảo giác, hoang tưởng kỳ quái. Ngoài ra, kẻ giết người sẽ thích đọc văn hóa phẩm đồi trụy hoặc mắc bệnh ấu dâm. Điều làm Ressler khó hiểu là lý do vì sao kẻ sát nhân lại xẻo mất một miếng thịt trên vai Danny. Liệu có phải là đang cố xóa đi một dấu vết mà hắn đã để lại?
Dựa trên phân tích hiện trường vụ án, Ressler cho rằng hung thủ có thể quay lại nơi ném xác hoặc giả vờ giúp đỡ cảnh sát và gia đình nạn nhân để tìm hiểu tiến triển vụ án. Vì vậy, Ressler chỉ điểm cảnh sát công bố phác họa hung thủ dựa trên manh mối do nhân chứng cung cấp cho người dân thông qua các phương tiện truyền thông. Một khi kẻ phạm tội xuất hiện, hắn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.
Ngoài ra, phân tích của các kỹ thuật viên cho thấy sợi dây dùng để trói Danny không thông dụng và cũng không có sẵn trên thị trường. Vì vậy, đặc vụ FBI Johnny Evans phán đoán rằng kẻ tình nghi là người sở hữu kiểu dây thừng đặc biệt, đồng thời quyết định sử dụng kỹ thuật thôi miên để tìm kiếm manh mối từ anh trai nạn nhân và các nhân chứng đã từng trông thấy thủ phạm với hy vọng họ có thể nhớ lại nhiều chi tiết hơn.
Cả Ressler và Evans đều cho rằng hung thủ sẽ tiếp tục gây án, tuy nhiên, một thời gian dài sau không xuất hiện thêm vụ án tương tự khiến cho việc điều tra gặp nhiều trì hoãn. Cuối cùng, ở Omaha gần đó xảy ra một vụ bắt cóc bé trai như sau:
Một buổi sáng, Christopher Paul Walden, con trai của một sĩ quan tại Căn cứ Không quân Offutt, biến mất trên đường đi bộ đến trường. Các nhân chứng khai báo đã nhìn thấy cậu bé lên xe với một người đàn ông da trắng. Ba ngày sau, một thợ săn tìm thấy xác đứa trẻ trong một khu rừng cách địa điểm mất tích 8 km.
Hay tin, Ressler và Evans hội ngộ. Ressler cho rằng vụ việc rất giống với án mạng của Danny, nạn nhân chỉ mặc quần lót, toàn thân đầy vết thương. Đặc biệt hơn, cổ họng của cậu bé gần như bị cắt đứt, điều này chứng tỏ kẻ sát nhân đã trở nên tàn bạo hơn.
Sau khi lực lượng chức năng có mặt ở hiện trường khoảng hai đến ba tiếng, một trận bão tuyết bất ngờ ập đến, vùi lấp mọi bằng chứng và đầu mối. May mắn thay, trước đó cảnh sát đã tìm ra manh mối vô cùng quan trọng là nhiều dấu chân tại hiện trường vụ án. Các dấu chân cho thấy có hai người bước vào nhưng chỉ có một người đi ra. Chi tiết này vừa cho thấy đây chính là hiện trường đầu tiên, vừa cho thấy hung thủ chỉ hành động một mình.
Dựa trên những dữ liệu này, Ressler đã tiến hành mô phỏng phương pháp gây án và tâm lý của kẻ gây án: Lần phạm tội đầu tiên, tên sát nhân sử dụng một loại dây thừng đặc thù, vì FBI đã nghiên cứu sợi dây này nên trong lần ra tay tiếp theo, hắn đã không dùng loại dây này nữa. Đối với trẻ em, không nhất thiết phải trói hoặc bịt miệng bằng băng dính mà chỉ cần đe dọa hoặc dụ dỗ. Vì vậy, trong tình huống này, hung thủ có thể dắt đứa trẻ đến một nơi kín đáo, ra lệnh cho nạn nhân tự cởi quần áo rồi tiến hành sát hại.
Kết thúc quá trình phỏng đoán, Ressler kết luận rằng kẻ sát nhân vào khoảng 20 tuổi. Cả hai nạn nhân đều không bị tấn công tình dục, vì vậy Ressler tin rằng hung thủ có vấn đề về sinh lý. Đối tượng hắn lựa chọn là những bé trai, điều này cho thấy hung thủ có thể đã từng bị người khác cười nhạo hoặc xem thường, tâm lý vô cùng mong manh, bất ổn.
Ressler đã nghiên cứu kỹ lưỡng hai trường hợp và tìm ra sự khác biệt. Trong vụ án đầu tiên, hung thủ đang thử nghiệm, vụ án thứ hai là khi hắn tái phạm để cảm nhận được khoái cảm từ hành vị sát hại, vì vậy mà thủ pháp cũng độc ác hơn. Nếu tiếp tục phạm tội, hắn sẽ càng ngày càng tàn nhẫn.
Tiếp đó, pháp y cung cấp những thông tin mới. Viên sỏi được tìm thấy trong miệng Danny không phải là chứng cứ của vụ án này, bác sĩ pháp y đã nhầm lẫn dữ liệu của hai vụ án khác nhau. Vì vậy, Ressler suy luận rằng trong vụ án Danny, hiện trường đầu tiên cách nơi vứt xác không xa.
Sau khi biết được điều này, Ressler thay đổi phác họa chân dung tội phạm: Nam giới trẻ tuổi, da trắng, hành động một mình, sống ở Bellevue hoặc gần căn cứ không quân, học vấn thấp, làm các công việc như bảo trì hoặc kỹ thuật viên, thích đọc tiểu thuyết hoặc tạp chí trinh thám, có khả năng điều tra ở mức độ nhất định, có thể làm việc bán thời gian với tư cách huấn luyện viên đội bóng chày nam. Ngoài ra, các vết thương bằng dao trên cơ thể nạn nhân có thể là cách hung thủ che giấu dấu vết của mình, ví dụ như dấu răng.
Ressler đoán rằng hung thủ sẽ tiếp tục gây án, thời điểm đó các trường học sắp nghỉ hè, kẻ thủ ác sẽ càng dễ hành động. Vì vậy, ông và điệp vụ FBI Evans cùng hợp tác với cảnh sát để đẩy nhanh quá trình điều tra, sớm ngày ngăn chặn tội ác. Cùng lúc, Ressler sử dụng các phương tiện truyền thông đại chúng để kêu gọi bố mẹ không để trẻ nhỏ ra đường một mình, phát lệnh cho tất cả các cơ quan thi hành luật pháp báo tin ngay cho FBI khi bắt gặp người hoặc phương tiện khả nghi.
Trong thời gian đó, cảnh sát tiến hành điều tra và thẩm vấn cẩn thận một lượt tất cả những người đã từng có tiền sử tội phạm tình dục trong khu vực. Một kẻ tình nghi lọt tầm ngắm, lực lượng chức năng cũng tìm thấy dây thừng và băng dính trong nhà của người này. Tuy nhiên, đối tượng vượt qua bài kiểm tra với máy phát hiện nói dối, xác nhận không phạm tội. Ngoài ra, khi nói chuyện với cảnh sát, anh ta rất thẳng thắn, rành mạch và cũng không che giấu việc mình là người đồng tính.
Lúc này, một nhân chứng cung cấp đầu mối mới: Trước khi Walden mất tích vài ngày, anh ta đã nhìn thấy Walden lên xe của một thanh niên. Để có thêm thông tin chính xác, cảnh sát đã thôi miên nhân chứng. Tin tức thu được thêm cho biết Walden đã lên xe của một người đàn ông và nhân chứng nhớ được vài con số trên biển số xe.
Cảnh sát tìm ra gần 1.000 chiếc xe tương tự với mô tả. Tuy nhiên, mẫu xe này ở Sabine County không nhiều, vì vậy cảnh sát địa phương đã tiến hành điều tra từng người một theo biển số. Trong lúc này, vụ án có bước đột phá mới:
Một giáo viên đã gọi điện báo cảnh sát vì trông thấy một chiếc ô tô khả nghi chạy quanh nhà thờ, tài xế là một người đàn ông gầy gò. Hắn dùng xe và muốn mượn điện thoại nhưng nhân chứng từ chối. Đáp lại, người đàn ông nổi giận và dọa giết cô.
Lời miêu tả của cô giáo này về đối tượng rất phù hợp với phác họa hung thủ của Ressler. Đồng thời, cô cũng cung cấp biển số xe của người đàn ông.
Cảnh sát đã tiến hành điều tra sâu dựa trên biển số xe và phát hiện chiếc xe này được thuê từ một công ty cho thuê phương tiện. Người thuê xe sống ở khu vực Căn cứ Không quân Offutt, sau khi thuê phương tiện, anh ta nói rằng xe của mình bị hỏng nên để xe ở công ty đó. Sau khi kiểm tra, cảnh sát thấy rằng chiếc xe để lại ở công ty vô cùng khớp với manh mối của nhân chứng. Trong cốp xe, họ tìm thấy một con dao, dây thừng và băng dính. Thêm vào đó, chiếc xe cũng nằm trong danh sách 1.000 chiếc xe đang bị khám xét.
Cảnh sát ngay lập tức cung cấp thông tin này cho FBI và Căn cứ Không quân, Evans và một số đặc vụ lập tức kiểm tra chiếc xe. Kết quả tìm ra chủ nhân chiếc xe là John Joseph Joubert, từng là kỹ thuật viên bảo dưỡng tại Căn cứ Không quân, 21 tuổi, vóc dáng gầy gò. Những đặc điểm này hoàn toàn trùng khớp với phác họa chân dung tội phạm của Ressler.
Xác định được đối tượng tình nghi, cảnh sát đã lục soát nhà ở của Joubert và phát hiện ra một con dao săn, loại dây thừng đặc biệt và nhiều cuốn tiểu thuyết trinh thám, một trong số đó đã bị đọc đến nhàu nát.
FBI thẩm vấn Joubert, ban đầu hắn không chịu nhận tội và cho rằng cảnh sát không có bằng chứng xác thực. Tuy nhiên, khi FBI đưa ra tang chứng, vật chứng xác đáng, hắn ta đã thừa nhận tội ác.
Ngay sau đó, Ressler đã tiến hành nghiên cứu sâu về hung thủ. Thì ra, ngay từ khi hắn mới 6,7 tuổi đã bắt đầu có ảo tưởng về việc giết người, muốn giết chết vú nuôi của mình để ăn thịt. Suốt quãng thời gian trưởng thành, hắn luôn đau đáu tâm niệm này.
Mẹ của Joubert là nhân viên khách sạn, bố là bồi bàn, quan hệ giữa hai người không hòa thuận. Năm hắn 10 tuổi, người bố bỏ đi, chỉ còn mình hắn sống cùng mẹ. Mẹ Joubert là người nóng nảy, thường xuyên nổi giận và đập phá đồ đạc. Mỗi lần mẹ hắn nổi cơn tam bành, Joubert chỉ biết sợ hãi, trốn trong phòng riêng. Thiếu thốn sự quan tâm từ người mẹ, hắn dần mắc chứng tự kỷ. Năm 12 tuổi, hắn bị mẹ bắt gặp khi đang thủ dâm, sau đó bị bà đánh đập và mắng nhiếc thậm tệ. Từ đó, hắn chuyển đối tượng từ những cô gái trẻ sang các bé trai.
Để có thể theo học trường Công giáo, Joubert đành đi giao báo kiếm thêm tiền. Mẹ hắn không đủ khả năng tài chính để cho hắn theo học trường chất lượng tốt. Sau khi nhập học, hắn bị bạn học chế giễu vì yêu người đồng giới. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, hắn thi vào một trường quân sự. Độ tuổi uống rượu hợp pháp ở khu vực mà Joubert sinh sống khá thấp, vì vậy hắn bắt đầu chìm đắm trong rượu chè dẫn đến bỏ bê tập luyện và thường cả đêm không về nhà. Kết thúc năm học đầu tiên, hắn bỏ học và trở về nhà.
Không lâu sau đó, hắn gia nhập không quân và có mối quan hệ tốt với một đồng nghiệp trẻ. Cả hai cùng đến nhận nhiệm vụ tại Căn cứ Không quân Offutt và sống cùng một ký túc xá. Thời điểm này, Joubert bắt đầu trở nên ám ảnh với tiểu thuyết trinh thám. Sau đó, bạn của hắn nói rằng anh ta và người khác nảy sinh quan hệ tình cảm và người kia muốn anh ta giữ khoảng cách với Joubert. Nghe vậy, Joubert đã nổi giận và bỏ ra ngoài. Không lâu sau, người bạn cùng phòng chuyển đi, đây cũng chính là ngòi nổ kích thích Joubert thực hiện tội ác đầu tiên.
Nguyên nhân khiến hắn dùng dao rạch nát, cắt xẻo người nạn nhân là vì muốn xóa đi vết cắn của mình. Tâm lý này phù hợp với những hoang tưởng về việc ăn thịt người của hắn khi mới 6,7 tuổi. Sở thích đọc tiểu thuyết trinh thám là dấu hiệu cho thấy hung thủ muốn trải nghiệm cảm giác hồi hộp và khoái cảm giết người giống như trong truyện.
Quan điểm - Tranh luận
/quan-diem-tranh-luan
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất