Ánh sáng yếu ớt từ mặt trời không bao giờ lặn rọi qua bề mặt trong suốt của thế giới. Từng tia sáng lấp lánh len lỏi qua những cấu trúc bằng đá, kim loại và rễ cây đã ngừng phát triển từ hàng vạn năm trước. Không có gió, không có mưa, không có thời gian thực sự trôi qua – chỉ là một dòng chảy đều đặn của sự tĩnh lặng.
Đây là Thế Giới Số 117, một trong vô số thế giới hình cầu trôi nổi trong không gian vô tận, bị giam cầm bởi lời nguyền. Nhìn từ bên ngoài, nó giống một quả cầu pha lê khổng lồ, lấp lánh với sự sống bên trong. Nhưng từ bên trong, với những sinh linh sống trong đó, đây chỉ là một nhà tù vĩnh cửu.
Khung cảnh mở đầu
Trên một đồng cỏ xanh rì, trải dài tới chân trời, một sinh vật nhỏ bé ngồi lặng lẽ. Đó là Kael, một con người, hoặc ít nhất là đã từng là con người. Hắn không biết mình bao nhiêu tuổi, nhưng có lẽ là hàng ngàn, thậm chí hàng chục ngàn năm. Vẻ ngoài của hắn vẫn giữ nguyên như thuở đôi mươi: mái tóc đen rối bời, đôi mắt sâu thẳm nhưng trống rỗng. Hắn nhìn chăm chú vào một bông hoa duy nhất còn tồn tại – một thứ đã không thay đổi trong hàng vạn năm qua.
Kael đưa tay chạm vào cánh hoa mềm mại. Hắn từng thấy nó đẹp, từng cảm nhận được niềm vui khi ngắm nhìn nó, nhưng giờ đây, nó chỉ là một phần của sự lặp lại vô tận. "Tại sao? Tại sao mọi thứ không thay đổi?" – Hắn tự hỏi, nhưng không có ai trả lời. Những câu hỏi như thế đã trở thành thừa thãi từ rất lâu.
Sự xuất hiện của những kẻ giãy giụa
Từ xa, một tiếng gầm dữ dội xé tan không khí yên tĩnh. Đội quân của Draegon, một Đại Năng, đang càn quét qua vùng đất. Chúng là những sinh linh mạnh mẽ đã từ bỏ sự yên lặng, lựa chọn con đường phá hủy để cảm nhận sự tồn tại của mình. Họ phá hủy mọi thứ không phải vì thù hận, mà vì đó là cách duy nhất để cảm thấy mình còn sống.
Kael lặng lẽ đứng dậy, không chút sợ hãi. Hắn biết rằng dù có bị giết, hắn cũng sẽ tái sinh, giống như tất cả những sinh linh khác. Nhưng lần này, hắn không muốn né tránh. Một ý nghĩ le lói trong tâm trí: "Nếu phá hủy là con đường duy nhất để thay đổi, liệu ta có nên thử?"
Cảnh chiến đấu
Khi Draegon tiến tới, hắn và đội quân của mình tàn phá mọi thứ trên đường đi. Những sinh linh khác gào thét, chạy trốn, nhưng họ đều biết sự vô ích của hành động đó. Một vài kẻ yếu đuối ngã xuống, bị nghiền nát, chỉ để tái sinh ngay tại chỗ trong một vòng lặp đáng sợ.
Kael không chạy. Khi Draegon đến gần, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực của kẻ lãnh đạo.
Draegon: "Ngươi không sợ ta sao, con người bé nhỏ?"Kael (lạnh lùng): "Ta không thể chết, và ngươi cũng vậy. Vậy thì tại sao ta phải sợ?"
Một nụ cười tàn bạo hiện lên trên mặt Draegon. Hắn vung tay, tạo ra một cột lửa khổng lồ lao thẳng về phía Kael. Nhưng Kael không né tránh. Lửa nuốt chửng hắn, đốt cháy mọi thứ – thịt, xương, linh hồn – nhưng ngay sau đó, hắn tái sinh tại chính chỗ cũ, hoàn toàn nguyên vẹn.
"Cảm giác thật… vô nghĩa." Kael thầm nghĩ, nhưng trong sự đau đớn và tái sinh, hắn cảm nhận được một thứ gì đó mà lâu nay đã mất: sự thay đổi.
Tia sáng của sự khác biệt
Sau khi Draegon rời đi, để lại một vùng đất hoang tàn, Kael ngồi lại giữa đống đổ nát. Lần đầu tiên sau hàng ngàn năm, hắn cảm thấy điều gì đó giống như hi vọng. Dù chỉ là một tia sáng nhỏ nhoi, hắn nhận ra rằng có lẽ, bằng cách nào đó, hắn cũng có thể thay đổi.
Kael nhặt lên một mảnh vụn từ tòa nhà bị sụp đổ, nắm chặt trong tay, và thì thầm:
Kael: "Nếu hủy diệt là cách duy nhất để tìm kiếm ý nghĩa, ta sẽ thử. Nhưng không phải để trở thành một kẻ như Draegon. Ta sẽ tìm ra cách để phá vỡ lời nguyền này… hoặc biến mất mãi mãi."
Từ xa, những đám mây cuồn cuộn xuất hiện, báo hiệu một trận chiến khác đang đến. Nhưng lần này, Kael không trốn chạy nữa. Hắn quyết định bước vào cuộc hành trình tìm kiếm ý nghĩa cho sự tồn tại vô tận của mình.
Sáng tác
/sang-tac
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất