Khi đêm xuống, thành phố vẫn náo nhiệt như mọi ngày. Đèn đường lấp lánh, dòng người hối hả qua lại. Họ không để ý đến ánh mắt lạc lõng của một người đàn ông đứng bên góc đường. Có một cái gì đó sâu thẳm trong đôi mắt ấy – như thể anh ta vừa bước ra từ một cuộc chiến mà không ai có thể hiểu được. Một cuộc chiến mà chỉ những ai từng trải qua mới hiểu nổi nỗi đau và sự trăn trở bên trong.
Người đàn ông ấy đã từng có tất cả. Một gia đình yên ấm, công việc ổn định, một cuộc sống mà bất kỳ ai cũng sẽ ghen tị. Nhưng rồi mọi thứ thay đổi. Thế giới anh ta đang sống đột ngột trở nên lạ lẫm. Những giá trị từng được tôn sùng giờ đây chỉ là những mảnh ghép vô hồn của một hệ thống lớn hơn, nơi con người chạy theo những giá trị tạm bợ mà họ không thực sự hiểu.
Anh ta đã nhìn thấy điều gì mà người khác chưa nhận ra? Có phải là dấu hiệu của một sự sụp đổ không thể tránh khỏi, khi mà mọi thứ chúng ta biết đều chỉ là một trò chơi? Chúng ta đã từng tin rằng tiền bạc, danh vọng, và sự thành công theo chuẩn mực xã hội sẽ mang lại hạnh phúc. Nhưng có một điều mà không ai trong chúng ta chuẩn bị cho: sự sụp đổ của tất cả những điều đó.
Không ai nói ra, nhưng có lẽ tất cả chúng ta đều cảm nhận được. Đó là lý do tại sao người ta đổ xô tích trữ mọi thứ, từ thực phẩm, xăng dầu, cho đến đạn dược. Người ta chuẩn bị cho một trận chiến, nhưng không phải là một trận chiến với kẻ thù hữu hình, mà là trận chiến với chính mình, với sự hoảng loạn và lo lắng về một tương lai không chắc chắn.
Người đàn ông ấy đứng đó, trong bóng tối, nghĩ về những người bạn từng sát cánh bên mình. Họ đều đã từ bỏ con đường mà anh ta chọn. Họ trở về với cuộc sống "bình thường", nơi mà sự ổn định và tiền bạc trở thành cứu cánh cho mọi nỗi lo lắng. "Kiếm đủ tiền, nhận lương hàng tháng là ổn thôi." Đó là câu nói mà anh nghe thấy từ tất cả mọi người xung quanh. Nhưng liệu đó có thực sự là sự cứu rỗi?
Trong khi người ta sống với cảm giác an toàn tạm bợ, vẫn có một cảm giác lơ lửng không thể giải thích. Một cảm giác như thể chúng ta đang đứng trên bờ vực của một điều gì đó khủng khiếp, và không ai sẵn sàng đối mặt với nó.
Có một câu chuyện về người nông dân đã từng sống yên bình trên mảnh đất của mình. Ông ta chăm sóc cây trồng, chăn nuôi gia súc, và hàng ngày đều thấy mình sống hòa hợp với thiên nhiên. Rồi đến một ngày, một cơn bão lớn ập đến, tàn phá tất cả. Mọi thứ mà ông ta từng dựa vào đều biến mất trong chớp mắt. Tâm trí và sức lực cả gia đình, bạn bè đều bị cuốn vào trong cơn bão. Ông đứng đó, giữa đống đổ nát, nhìn quanh và nhận ra rằng tất cả những gì ông ta từng biết giờ chỉ còn là những kỷ niệm mờ nhạt.
Nhưng điều kỳ lạ là, thay vì hoảng loạn, ông ta cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm không thể giải thích. Cơn bão đã cuốn đi mọi thứ mà ông ta từng cố gắng nắm giữ, và giờ đây, ông được giải phóng. Ông hiểu rằng sự sống không nằm ở những thứ mà ta sở hữu, mà ở cách ta đối mặt với sự mất mát. Đó là khoảnh khắc mà ông nhận ra rằng đôi khi, sự sụp đổ lại là một khởi đầu mới.
Trở lại với người đàn ông bên góc đường, anh ta cũng cảm thấy một điều tương tự. Khi mọi thứ mà chúng ta nghĩ là quan trọng bị cuốn trôi, liệu có phải chúng ta sẽ tìm thấy điều gì đó sâu sắc hơn? Liệu có phải chúng ta đang sống trong một ảo giác lớn mà không ai dám đối mặt?
Đêm càng khuya, bóng tối càng dày đặc. Nhưng trong tâm hồn của người đàn ông ấy, ánh sáng của sự thức tỉnh bắt đầu lóe lên. Đây không phải là sự kết thúc. Đây là khoảnh khắc mà anh ta biết mình phải hành động, phải bước ra khỏi bóng tối và tìm ra con đường thực sự cho chính mình, ngay cả khi không ai khác tin vào điều đó.
Bóng đêm bắt đầu bao phủ cả thành phố, không phải chỉ bởi ánh đèn mờ nhạt và sự tĩnh lặng của một đêm muộn, mà bởi những suy tư âm ỉ trong lòng người đàn ông đó. Có thể gọi tên nó là gì đây? Sự trống rỗng? Hay là một sự thức tỉnh? Không, có lẽ là cả hai. Anh ta đứng đó, đôi mắt nhìn xa xăm, không hẳn là nơi nào cụ thể, mà như thể đang tìm kiếm điều gì đó mà chính anh ta cũng không chắc chắn.
Đôi khi, anh nghĩ về những người xung quanh anh, họ dường như vô tư. Họ cười nói, làm việc, rồi tan làm về nhà, đắm chìm vào những chiếc màn hình và những mộng mị về tiền bạc, vật chất. Có phải họ không biết? Hay họ chọn không biết? Người đàn ông tự hỏi, tại sao anh lại thấy sự bất ổn này trong khi tất cả mọi người lại yên bình đến vậy? Hay chỉ đơn giản, anh đã nhìn thấy điều mà không ai dám thừa nhận?
Có lần, trong một cuộc trò chuyện với một người bạn cũ, anh đã nói rằng: "Chúng ta đang sống trong một ngôi nhà bằng cát, và một cơn sóng lớn đang tới." Người bạn ấy chỉ cười, bảo rằng: "Mày lo lắng quá nhiều. Thế giới này đã tồn tại qua bao nhiêu thăng trầm, và nó sẽ ổn thôi. Cứ tận hưởng cuộc sống đi. Đừng lo xa." Nhưng rồi, trong sâu thẳm, anh biết rằng sự ổn định mà bạn anh tin tưởng chỉ là một ảo ảnh, giống như cơn sóng ngầm sắp nổi lên cuốn phăng mọi thứ.
Anh nhớ lại hình ảnh gia đình anh. Họ đã từng ngồi quanh bàn ăn, những câu chuyện tầm phào và những dự định tương lai. Nhưng bây giờ, không ai còn bàn về tương lai nữa. Họ chỉ nghĩ về cái ngày mai gần nhất, về cách kiếm tiền, về những hóa đơn cần trả. Đôi khi, anh cảm thấy như mình là kẻ ngoài cuộc, không thuộc về thế giới này nữa. Nhìn thấy sự vô tư trong mắt họ làm anh cảm thấy trống trải. Không phải vì anh muốn họ lo lắng, mà bởi vì anh nhận ra rằng họ không thấy điều anh thấy – một sự đổ vỡ đang tiến tới.
Một lần, khi còn nhỏ, anh đã chứng kiến một đám cháy. Ngọn lửa lan ra từ một căn nhà ở góc phố, và trong khi mọi người hối hả tìm cách dập lửa, có một người đàn ông đứng đó, nhìn ngọn lửa mà không làm gì cả. Khi mọi người hét lên bảo anh ta chạy đi hoặc giúp đỡ, người đàn ông chỉ im lặng, không nhúc nhích. Đó là lần đầu tiên anh nhận ra sự bất lực của con người trước thảm họa. Khi mọi thứ sụp đổ, chúng ta có thể làm gì? Chạy trốn? Cố gắng sửa chữa? Hay chỉ đơn giản là nhìn nó cháy rụi?
Người đàn ông bên góc đường hôm nay chính là đứa trẻ từng chứng kiến đám cháy đó. Giờ đây, ngọn lửa mà anh ta nhìn thấy không phải là lửa thật, mà là ngọn lửa trong lòng, một ngọn lửa của sự bất an và mâu thuẫn. Một mặt, anh muốn cứu tất cả mọi người, kéo họ ra khỏi cơn 
bão sắp tới. Nhưng mặt khác, anh biết rằng không ai sẵn sàng lắng nghe. Anh đã thử, đã cố gắng giải thích, nhưng tất cả chỉ đổi lại những cái nhìn chê bai và những lời quở trách.
Càng cố gắng kéo họ theo, anh càng cảm thấy mất sức. Họ không muốn bị kéo đi. Họ vẫn nhìn thấy tiền bạc, vẫn tin vào những hứa hẹn về tương lai tươi sáng. Nhưng trong lòng anh, anh biết rằng tiền bạc sẽ không cứu được họ. Anh đã từng tin vào điều đó, từng lao vào cuộc đua kiếm tiền, từng nghĩ rằng kiếm được nhiều tiền sẽ mang lại an toàn và hạnh phúc. Nhưng rồi, càng kiếm được nhiều, anh càng thấy trống rỗng.
Anh nhớ về một người bạn thân từng rất giàu có. Người bạn ấy đã có mọi thứ: một ngôi nhà lớn, những chiếc xe hơi đắt tiền, và tất cả những gì mà người đời mong muốn. Nhưng vào một ngày, anh ta đã biến mất, không để lại lời nhắn nào. Một vài tháng sau, anh nhận được tin người bạn đã chết, một cái chết không có lý do rõ ràng. Mọi người đồn đoán, nhưng anh biết rằng lý do duy nhất chính là sự trống rỗng bên trong người bạn đó. Khi tất cả những thứ bên ngoài không còn mang lại ý nghĩa gì nữa, con người chỉ còn lại nỗi cô đơn sâu thẳm.
Đêm nay, người đàn ông đứng đó, cảm thấy bất lực, nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Không còn cố gắng kéo người khác theo mình, không còn phải chứng minh điều gì với ai. Có lẽ, anh cần tìm một con đường mới, không phải cho họ, mà cho chính bản thân mình.
Không cần phải kéo ai đi cùng, không cần phải giải thích. Chỉ cần lặng lẽ bước đi, và để họ tự nhận ra khi cơn bão đến. Nhưng khi đó, liệu đã quá muộn?
Năm ấy, anh vừa được thăng chức. Một điều mà hầu hết mọi người sẽ hân hoan ăn mừng. Bạn bè mời bia, gia đình tự hào, còn đồng nghiệp thì nhìn anh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh không cảm thấy sự hạnh phúc đó. Ngược lại, anh cảm thấy trống rỗng hơn bao giờ hết. Tại sao vậy? Chẳng phải khi con người đạt được thành tựu, họ nên cảm thấy tự hào, vui mừng và thỏa mãn hay sao? Nhưng với anh, dường như điều này chỉ làm tăng thêm sự lo âu. Vì sao à? Vì càng đạt được nhiều, con người càng cảm thấy mình mất mát nhiều hơn.
Một đêm nọ, sau khi kết thúc bữa tiệc mừng thăng chức, anh lái xe về nhà. Đèn đường chập chờn qua từng con phố, và gió đêm phả vào mặt anh, mang theo cảm giác lạnh lẽo của một thứ gì đó không thể gọi tên. Anh dừng xe lại ở một ngã tư. Xung quanh, những người đi bộ lướt qua, không ai để ý đến người đàn ông ngồi trong xe, với đôi mắt nhìn xa xăm qua tấm kính.
Trong khoảnh khắc ấy, anh bỗng nhớ lại những ngày còn bé, khi mà cuộc sống không phức tạp như bây giờ. Hồi đó, anh cùng cha đi câu cá bên dòng sông nhỏ gần nhà. Không có gì ngoài tiếng nước róc rách và tiếng chim hót líu lo. Hai cha con ngồi trên bờ sông, không cần phải nói gì, chỉ đơn giản là hiện diện. Lúc ấy, anh cảm thấy hạnh phúc, không cần phải đạt được gì, không cần phải chứng minh điều gì. Đó là hạnh phúc thực sự, một hạnh phúc không bị ràng buộc bởi những quy tắc xã hội.
Bây giờ, tất cả đã thay đổi. Người ta không còn quan tâm đến những khoảnh khắc đơn giản như vậy nữa. Mọi thứ đều phải có mục tiêu, phải có lợi ích. Mỗi hành động, mỗi quyết định đều phải mang lại giá trị, nếu không thì nó bị xem là vô nghĩa. Cuộc sống hiện đại đã biến chúng ta thành những cỗ máy, không ngừng hoạt động, không ngừng theo đuổi những thứ mà ta cho là quan trọng. Nhưng thực sự, liệu có phải tất cả đều quan trọng?
Anh tự hỏi liệu mình có thể tìm lại được điều đó hay không. Liệu có thể sống một cuộc sống đơn giản, không bị áp lực bởi những mục tiêu vật chất? Anh không biết, nhưng anh biết rằng mình phải thử.
Và thế là, anh quyết định rời bỏ cuộc sống mà anh từng biết. Không phải vì anh muốn từ bỏ tất cả, mà vì anh muốn tìm lại điều mà anh từng mất. Một cuộc sống có ý nghĩa thực sự, một cuộc sống không bị ràng buộc bởi những thứ mà xã hội áp đặt lên anh. Anh biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng anh cũng biết rằng đó là con đường duy nhất mà anh muốn đi.
Anh nhớ về một lần, trong một cuộc họp công ty. Đó là một ngày mà tất cả đều tập trung vào việc làm sao để đạt được doanh số cao hơn, làm sao để thu hút nhiều khách hàng hơn. Mọi người đều nói về các con số, các chiến lược kinh doanh, về những thứ mà anh đã từng nghĩ rằng sẽ mang lại sự an toàn và thành công. Nhưng vào khoảnh khắc ấy, anh nhận ra rằng tất cả chỉ là một vòng luẩn quẩn. Người ta chạy theo những mục tiêu, đạt được chúng, rồi lại đặt ra những mục tiêu khác lớn hơn. Không bao giờ có điểm dừng.
Một đồng nghiệp của anh, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt hốc hác, đã chia sẻ với anh sau buổi họp. "Tao vừa trả xong nợ nhà," ông ta nói, giọng không dấu nổi sự mệt mỏi. "Nhưng tao không biết phải làm gì tiếp theo. Có khi bán luôn nhà mà đi du lịch cho khỏe." Anh cười, nhưng trong lòng lại không thấy vui. Đó không phải là câu chuyện của riêng đồng nghiệp anh, mà là câu chuyện của hầu hết mọi người. Người ta theo đuổi những mục tiêu vật chất, rồi khi đạt được, họ lại thấy rằng những gì họ hy vọng không hề mang lại sự hài lòng như họ nghĩ.
Sau buổi họp đó, anh về nhà và bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời mình. Liệu những gì anh đang theo đuổi có thực sự mang lại ý nghĩa? Anh đã từng nghĩ rằng tiền bạc và sự thành công sẽ mang lại hạnh phúc, nhưng giờ đây, khi đã đạt được chúng, anh chỉ thấy mình càng ngày càng rời xa điều mà anh từng tin là quan trọng.
Một đêm không ngủ, anh ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài trời. Đêm tối tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió rít qua những tán cây. Anh nhận ra rằng cuộc sống mà anh từng nghĩ là quan trọng chỉ là một chuỗi những ảo ảnh. Anh đã theo đuổi những thứ mà xã hội áp đặt lên anh, chứ không phải những gì anh thực sự mong muốn.
Những người xung quanh anh – gia đình, bạn bè, đồng nghiệp – đều dường như sống trong một thế giới khác. Họ vẫn tiếp tục cuộc đua không có hồi kết, vẫn mải mê với những mục tiêu vật chất, trong khi anh dường như đứng ngoài nhìn vào, không thể hòa mình vào dòng chảy đó nữa.
Có lẽ, đó là lý do vì sao anh bắt đầu cảm thấy lạc lõng. Không phải vì anh không có khả năng theo đuổi những mục tiêu đó, mà vì anh nhận ra rằng chúng không còn quan trọng với anh nữa. Anh không muốn sống trong một thế giới mà giá trị con người chỉ được đánh giá qua những con số, những thành tựu bên ngoài.
Và trong đêm tối tĩnh lặng đó, anh bắt đầu bước đi trên con đường mới, một con đường mà không ai có thể chỉ dẫn, nhưng anh biết rằng đó là con đường đúng đắn.
Khi xã hội chậm lại, đó không chỉ là một dấu hiệu của sự thay đổi, mà còn là một dấu hiệu của sự lo lắng ngấm ngầm. Giống như chiếc đồng hồ dần dần ngưng chạy, xã hội hiện tại đang trải qua những bước chuyển mình mà nhiều người không nhận ra. Người ta vẫn chạy theo nhịp sống quen thuộc, làm việc, kiếm tiền, tiêu thụ, nhưng dường như có một khoảng trống đang ngày càng lớn dần bên trong mỗi cá nhân.
Cảm giác ấy thật kỳ lạ – khi nhìn thấy xã hội, công nghệ, và sự phát triển như đang chạy chậm lại, dù bề ngoài vẫn rất nhộn nhịp. Không ai muốn thừa nhận rằng có thể chúng ta đang đứng trước sự sụp đổ của một hệ thống mà mọi người đã quen thuộc. Tất cả đều tìm cách bám víu vào những điều mà họ tin là vững chắc: công việc, tiền bạc, tài sản, và sự ổn định giả tạo.
Nhưng nếu chúng ta dừng lại một chút, nhắm mắt lại và thực sự lắng nghe, chúng ta có thể nhận thấy tiếng lạch cạch của một cỗ máy đang chậm lại. Không còn là những nhịp đập mạnh mẽ và đầy hứng khởi của một xã hội đang tiến lên, mà thay vào đó là tiếng thở hổn hển của một cỗ máy đang cạn kiệt năng lượng.
Sự chậm lại này không phải là một tín hiệu tốt. Nó như một dấu hiệu rằng tất cả chúng ta đang đi quá nhanh, quá lâu, mà không nhận ra rằng nguồn năng lượng của chúng ta đã cạn. Nhìn xa hơn, xã hội đang dần mệt mỏi. Con người mệt mỏi vì áp lực kiếm tiền, vì cuộc sống quá bận rộn mà không có thời gian để nghỉ ngơi hay tìm lại bản thân. Nhưng họ không muốn đối mặt với điều đó. Thay vì thừa nhận rằng chúng ta cần dừng lại và tái tạo, mọi người chỉ cố gắng tiếp tục chạy.
Và rồi sẽ đến một lúc, cỗ máy này sẽ dừng hẳn. Nhưng đó sẽ không phải là một sự dừng lại nhẹ nhàng, mà là một cú sốc. Một sự hoảng loạn toàn diện. Bởi vì khi chúng ta dừng lại mà không chuẩn bị, chúng ta sẽ không biết làm gì tiếp theo. Xã hội hiện đại đã quá phụ thuộc vào những hệ thống mà nếu chúng ngừng hoạt động, mọi người sẽ bị mất phương hướng.
Khi mọi thứ dừng lại, điều gì sẽ xảy ra? Liệu chúng ta có thể xoay xở khi mất đi những tiện nghi hiện tại? Khi không còn những công việc hàng tháng, khi những hệ thống tiền tệ không còn hoạt động như trước, liệu chúng ta có thể tự cung tự cấp và sống sót không? Hay chúng ta sẽ hoảng loạn, cố gắng tìm cách kéo cỗ máy này hoạt động trở lại dù biết rằng nó đã không còn bền vững?
Đó chính là nỗi sợ ngầm mà nhiều người không muốn đối mặt. Người ta cố gắng phủ nhận rằng cỗ máy này đang chậm lại, rằng xã hội mà chúng ta đã xây dựng có thể không còn hoạt động mãi mãi. Nhưng sự thật là, bất cứ khi nào bạn cảm thấy nhịp sống này chậm lại, hãy tự hỏi bản thân: liệu mình có thể đối mặt với một thế giới không còn hoạt động theo cách mà mình biết?
Chúng ta cần nhìn sâu vào bên trong và chuẩn bị cho những gì sắp tới. Không phải bằng cách hoảng loạn, mà bằng cách tìm hiểu cách chúng ta có thể sống một cuộc sống bền vững, tự lập, và độc lập khỏi những hệ thống đã quá quen thuộc nhưng không còn đáng tin cậy. Bởi vì một khi cỗ máy này dừng lại, sự hoảng loạn sẽ là điều không thể tránh khỏi nếu chúng ta không có kế hoạch.
Liệu mọi người có sẵn sàng đối mặt với điều đó? Hay họ sẽ tiếp tục cố gắng bám víu vào những gì họ biết, dù biết rằng nó sắp sụp đổ? Câu trả lời không chỉ nằm ở chính phủ, hệ thống, hay những người xung quanh bạn, mà nằm ở chính bạn. 
Câu chuyện về xã hội đang chậm lại gợi nhớ đến Squid Game, nơi người chơi phải đối mặt với những thử thách sống còn. Ban đầu, mọi người đều nghĩ họ có thể hợp tác và vượt qua những trò chơi đó bằng cách giúp đỡ lẫn nhau, nhưng càng về cuối, họ càng nhận ra rằng trong trò chơi này, chỉ có một người sống sót. Đó không chỉ là câu chuyện trong phim, mà là một phép ẩn dụ sâu sắc về cuộc sống thực – về cách mà hệ thống xã hội hiện tại buộc con người phải cạnh tranh, đôi khi đối đầu nhau, để sinh tồn.
Trong Squid Game, sự hoảng loạn xuất hiện dần khi người chơi nhận ra rằng, dù họ có cố gắng hợp tác, thì cấu trúc của trò chơi đã được thiết lập để duy nhất một người chiến thắng và tất cả những người khác phải trả giá bằng mạng sống. Khi hệ thống xã hội chúng ta chậm lại, giống như trong Squid Game, nhiều người cũng bắt đầu nhận ra rằng cuộc chơi không còn như họ tưởng. Mọi người bắt đầu tranh giành tài nguyên, sợ hãi mất đi những tiện nghi mà họ từng coi là đương nhiên, và từ đó dẫn đến những mâu thuẫn giữa con người với nhau.
Chúng ta có thể nhìn thấy điều này trong nhiều tình huống thực tế. Khi thiên tai xảy ra, chẳng hạn, như trong các trận bão lũ hay động đất, người ta thường thấy những hành vi đầu tiên là mua hàng hoảng loạn, tích trữ thực phẩm, và tự vệ. Đôi khi, họ không còn quan tâm đến việc giúp đỡ nhau, mà chỉ tập trung vào việc bảo vệ bản thân và tài sản. Những hành động này không hoàn toàn sai – đó là phản xạ sinh tồn của con người – nhưng chúng cũng cho thấy một điều rõ ràng rằng, khi hệ thống sụp đổ, con người dễ dàng rơi vào hoảng loạn tập thể.
Lấy một ví dụ khác từ thực tế gần đây, khi dịch bệnh COVID-19 bùng phát, chúng ta đã chứng kiến một loạt các phản ứng hoảng loạn trên toàn thế giới. Người ta đổ xô mua giấy vệ sinh, thực phẩm, và tích trữ hàng hóa trong thời gian đầu. Kinh tế chậm lại, công việc bị mất, và nhiều người cảm thấy lo sợ cho tương lai. Ở những thời điểm đó, sự mất kiểm soát và hoảng loạn đã trở thành tình trạng phổ biến.
Trong Squid Game, một trong những cảnh đẩy sự căng thẳng lên đỉnh điểm là khi các thí sinh còn lại nhận ra rằng họ không còn sự lựa chọn. Họ phải đối đầu với nhau để sống sót, dù không muốn. Họ buộc phải tin tưởng ai đó để qua những thử thách, nhưng cũng sợ rằng người kia sẽ phản bội mình. Đây là một bức tranh rõ nét về xã hội hiện tại, nơi con người phụ thuộc vào nhau để duy trì hệ thống, nhưng cũng luôn có sự nghi ngờ rằng nếu hệ thống này sụp đổ, mọi người sẽ tự lo cho chính mình.
Một trong những bài học lớn nhất từ Squid Game là, dù chúng ta có nghĩ rằng mình đang hợp tác, thì sự cấu trúc của trò chơi (và rộng hơn là xã hội) khiến cho sự hợp tác ấy trở nên mong manh. Khi sự sống còn bị đe dọa, lòng tin và sự đoàn kết dễ dàng tan vỡ. Đây chính là lý do vì sao nhiều người, dù sống trong cùng một xã hội, lại bắt đầu tự vệ bằng cách tích trữ tài nguyên, mua súng, đạn dược, hoặc bảo vệ tài sản cá nhân một cách quyết liệt. Họ sợ rằng nếu cỗ máy xã hội dừng hẳn, thì sự hỗn loạn sẽ nhanh chóng chiếm lĩnh.
Vậy, điều gì sẽ xảy ra khi hệ thống này thực sự chậm lại và có thể dừng hẳn? Chúng ta có thể thấy những tình huống tương tự như trong Squid Game: sự hoảng loạn tập thể, sự nghi ngờ, và cuộc chiến để sống sót trong một môi trường mà tài nguyên trở nên khan hiếm. Nhưng câu hỏi lớn hơn ở đây là, liệu chúng ta có thể thoát khỏi kịch bản đó không?
Chìa khóa để tránh rơi vào hoảng loạn tập thể là chuẩn bị trước và học cách tự lập. Khi mọi người chuẩn bị tinh thần rằng hệ thống không phải là vĩnh cửu, họ sẽ có thời gian để thích nghi và không bị bất ngờ. Nếu mỗi người biết cách tự cung tự cấp, biết cách hỗ trợ lẫn nhau trong những lúc khó khăn, thì chúng ta có thể tránh được một kịch bản tương tự như trong Squid Game, nơi sự sống còn chỉ dành cho một người duy nhất.
Thay vì đợi đến khi mọi thứ sụp đổ và chỉ khi đó mới bắt đầu hành động, chúng ta cần nhìn trước và chuẩn bị ngay từ bây giờ. Chuẩn bị không chỉ là về vật chất, mà còn về tinh thần. Khi bạn nhìn nhận được những gì đang diễn ra, hiểu rằng sự bền vững là điều quan trọng, bạn sẽ giảm bớt nỗi lo sợ khi hệ thống chậm lại. Chính sự nhận thức và tự tin đó sẽ giúp bạn không rơi vào hoảng loạn, và không cần phải chơi "trò chơi sống còn" với người khác.
Bài học quan trọng từ Squid Game không chỉ nằm ở sự tàn khốc của cuộc chơi, mà còn là ở việc lựa chọn cách sống khi mọi thứ thay đổi. Bạn có thể chọn cách đối đầu, nhưng bạn cũng có thể chọn cách tự tạo con đường riêng và thoát khỏi vòng xoáy của sự hoảng loạn.
Cuối cùng, câu hỏi không phải là "Chúng ta có thể sống sót không?", mà là "Chúng ta sẽ sống như thế nào khi mọi thứ không còn như cũ?".