Em cứ lớn lên
Mặc kệ thế gian này
Dù là hồn nhiên mà lớn
Hay oằn mình đổi thay
Mặc kệ thế gian này
Cứ lớn lên thôi. Em nhé!
Có hàng vạn điều
Chúng mình không biết trước
Đám mây trên trời hôm qua
Hôm nay tan thành nước,
Những vết xước trên da
Ngứa như kiến bò
Đã nở thành đoá hoa
Mà chỉ riêng em biết.
Giữa muôn trùng sinh diệt
Chuyện gì cũng sẽ ổn thôi
Hãy biết cười tròn đầy
Và buồn nỗi buồn nguyên vẹn.
Giữa những ngày nắng đẹp
Hãy mang hy vọng ra phơi
Vào ngày xấu trời
Viết những lời làm em đau ra giấy.
Mai sau em sẽ thấy
Dù bằng cách nào,
Chúng mình vẫn còn lựa chọn đó thôi
Trên cuộc đời này
Có em và có người thương em nhiều lắm.
Trong Kiếp Người có một trang ngay ở chương đầu đã chạm tới tớ. Thì ra cuộc sống này phức tạp, vì cách chúng ta lớn lên phức tạp vô cùng.
Từ cái tên của cậu, nó có thể đã là hy vọng, kỳ vọng, yêu thương hoặc thậm chí tiếc nuối mà người lớn gửi gắm và mong muốn định hình cho cuộc đời cậu. Ngay từ điểm xuất phát đã phức tạp như thế, sao cuộc sống này đơn giản cho được.
Cuộc chiến trong cậu, có thể chẳng là cái đinh gì trong mắt người khác. Có thể cậu chỉ đơn độc. Hoặc thậm chí cậu chẳng dám tin là mình đang ở trong cuộc chiến. Nhưng nếu không ai dạy chúng ta rằng nhìn bầu trời đẹp cũng đã đủ để tạo nên một niềm hạnh phúc, thì hãy cùng nhau học điều đó nhé. Từ từ, kiên nhẫn, bình tĩnh, chậm chậm.
Nếu ai đó đã áp lên chúng ta định nghĩa rằng 27 tuổi lấy chồng là hạnh phúc, 30 tuổi lên phó phòng và 35 tuổi lên trưởng phòng là hạnh phúc. Nếu những điều đó không làm chúng mình thật sự hạnh phúc, hãy cùng đi tìm hạnh phúc là gì nhé. Từ từ, kiên nhẫn, bình tĩnh, chậm chậm.
Chúc các cậu một kỳ nghỉ lễ xinh đẹp, không bỏ lỡ bất cứ buổi chiều hoàng hôn siêu đẹp nào.
Ảnh của @tinycactus