Cậu, một thằng bé ngày xưa hay cười, hay làm những điều điên khùng khiến mọi người xung quanh cảm thấy cười vui. Giờ đây vẫn là cậu, nhưng cậu ít nói, thu mình vào một góc nhỏ, cậu ít cười hơn, suy nghĩ nhiều hơn. Đôi khi nó khiến cậu bị rơi vào trạng thái trầm cảm, cậu vẫn chấp nhận. Chẳng có lý do nào cả, có thể là cậu cảm thấy an toàn khi như vậy...
Cậu, một thằng từ một tỉnh lẻ chưa phát triển đi ra thủ đô để tiếp tục sự nghiệp học tập. 4 năm xa nhà, là một khoảng thời gian thật dài khiến cậu có thể cảm nhận những thứ có trong cuộc đời này. Không nhiều, không ít, chỉ là vừa đủ khiến cậu thay đổi tính cách và bản thân thành một người cậu chưa bao giờ nghĩ đến...
Cậu, một thằng với tâm hồn của một ông già pha lẫn một đứa trẻ con khao khát sự yêu thương. 4 năm trước, cậu lao đầu đi tìm kiếm thứ gọi là "yêu" để được cảm nhận. Cậu ngày qua ngày tìm kiếm trong vô vọng. 4 năm sau, vẫn là cậu, cậu bước đi chầm chậm, quan sát mọi thứ một cách kỹ lưỡng. Chẳng vì sao cả, nếu có thì chỉ là cậu đã mệt rồi, cậu cảm nhận đủ được những niềm đau từ "yêu" rồi. Dù cậu chẳng biết những điều cậu cảm nhận đó có phải là "yêu" không nữa... 
Vẫn là cậu, một thằng ngày đi làm, đêm trở về căn phòng hiu quạnh. Cậu cảm thấy mệt mỏi, đôi khi vừa đi vừa ngủ trên con đường về nhà... Cậu chẳng biết cậu cần gì, cần ai... Chỉ là cậu muốn được giải thoát khỏi cuộc đời này một cách nhẹ nhàng nhất. Cậu chẳng muốn ai biết, chẳng muốn ai khóc, chẳng muốn một ai đau thương vì cậu...