Cho đi điều tử tế, tử tế ắt quay về
Lần nọ trên đường về, mình thấy một bạn đạp xe tung tăng mà balo mở tung đón gió trời. Nghĩ bụng lỡ người ta rơi rớt đồ quan trọng...
Lần nọ trên đường về, mình thấy một bạn đạp xe tung tăng mà balo mở tung đón gió trời. Nghĩ bụng lỡ người ta rơi rớt đồ quan trọng hoặc xu cà na bị giật mất cái lap thì khổ nên mình chạy theo bảo “Bạn ơi, bạn chưa khóa balo kìa”.
Sáng nay đi làm, đầu óc bay bay trong chiều gió lộng. Bỗng một chị gái ghé gần xe mình, bảo: “Bé chưa kéo khóa kìa bé”. Mình mặc váy nên hẳn là khóa kéo balo :). Lúc đó, tấp xe vào lề kiểm tra mới thấy balo mình cũng mở tung đón gió trời. Thật là may vì đã có người nhắc nhở mình khóa lại. Bỗng mới thấy khi mình nhận biết được vấn đề của người khác và có thể giúp đỡ bằng một câu nói, cho dù nó là điều nhỏ nhặt thôi như nhắc nhẹ ai đó chưa gạt chân chống, quên đậy nắp bình xăng hay chưa khóa kéo balo cũng là điều đáng quý. Cảm giác của mình khi nhận được những câu nói ấy là thực sự biết ơn, rằng: nếu họ không nhắc mình gạt chân chống, nhỡ đâu đi một đoạn nữa mình vấp phải một vụ va chạm hay đồ đạc rơi rớt lung tung dẫn đến hư hỏng, mất mát, hoặc là hàng tá những tình huống khác mà bản thân mình không tài nào đoán trước có thể xảy ra thì có lẽ điều mình viết bây giờ là những điều "giá như".
Trong đầu mình bỗng nhảy số, thầm nghĩ rằng nếu mình sống tử tế với đời, với người, tự khắc sự tự tế ấy sẽ quay lại với bản thân mình, cho dù đó là điều nhỏ nhặt nhất.
“Love and kindness are never wasted. They always make a difference. They bless the one who receives them, and they bless you, the giver”Barbara De Angelis.
Ấy là góc độ của người nhận, còn về góc độ là người cho đi thì mình tiếp thêm vài mẩu chuyện nhỏ nữa.
Chuyện là mình rất sợ qua đường, nhưng có lần khi chờ xe bus, thấy bà cụ loay hoay mãi chẳng qua được đường, mình đã lấy hết can đảm để phụ xách đồ, rồi dẫn bà qua đường phía bên kia. Xong xuôi, bà cảm ơn mình một câu, bỗng dưng bao nhiêu run sợ biến mất, chỉ còn lại trong mình “dòng máu anh hùng” với những nụ cười tươi xinh và bông hoa rạng rỡ trong lòng.
Cách đây vài hôm, khi trên xe bon bon đi Vũng Tàu, mình mới nghe bác tài kể chuyện, bác bảo: “Lúc chạy xe, mình nhường xe cho xe máy qua đường, người ta biết ý, rồi gật đầu với mình một cái thay lời cảm ơn. Ta nói nó đã gì đâu”. Rồi tiếp là những câu chuyện khác, về những cảm giác hụt hẫng và “quê” khi ngỏ lời giúp mà điều nhận lại là sự dửng dưng của người nhận, hoặc một ánh nhìn không thiện cảm từ người ta.
Thế mới thấy cảm giác của người cho đi không phải chỉ là niềm hạnh phúc tự thân, mà nó còn phụ thuộc vào phản ứng của người nhận. Đôi khi một lời cảm ơn thôi, chỉ ba từ vỏn vẹn nhưng lại mang đến cho người ta niềm hạnh phúc, tặng lại cho người khác một điều tuyệt vời.
Mong rằng với bản thân mỗi người, cho dù ngày hôm nay hoặc ngày mai không phải là ngày đẹp trời, nhưng hãy duy trì sự tự tế đối với bản thân mình và những người xung quanh, cho dù đó là điều nhỏ nhặt nhất.

Ảnh film tui chụp

Quan điểm - Tranh luận
/quan-diem-tranh-luan
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Ly Tran
Tớ thích cảm giác "sướng" khi giúp được ai đó, "sướng" khi được cảm ơn hay đơn giản chỉ là nụ cười của người ta lúc nhận được sự giúp đỡ của mình í =))))))) và mỗi lần làm được việc gì cho ai, dù là nhỏ nhỏ thôi, đầu tớ đều auto nghĩ "quào, mình tuyệt zl" =))))))))))))
- Báo cáo

Psycho
Mình góp vui với bài này một câu chuyện nhỏ của bản thân mình, hy vọng nó sẽ cho những người vô tình gặp phải một chút năng lượng tích cực. Hồi mình mới đi du học chân ướt chân ráo, vì nhà mình không khá giả lắm nên mình cố gắng làm tất cả mọi thứ một mình. Mình mua rất nhiều đồ ở VN cho rẻ và xách qua bên kia. Người mình cũng nhỏ thôi mà vác theo 2 cái vali to tướng + 2 cái ba lô. Tới nơi mình cũng không dám bắt taxi về trường mà quyết định đi bộ với phương tiện công cộng. Nhưng lần đó số mình cực hên, khi mình xuống sân bay đang vất vả khổ sở với đống hành lý thì có một bạn cũng là du học sinh tình cờ thấy được và hỏi mình có phải người VN không. Mình bảo phải thì bạn đó kêu sao mà vác theo nhiều đồ trong khổ sở vậy. Bạn đó tính bắt taxi hộ mình nhưng mình bảo thôi, mình đi phương tiện công cộng. Thế là bạn đó đi bộ với mình ra đón tàu điện, trả tiền tàu điện cho mình luôn (giá tàu điện khá rẻ), chỉ mình đi chuyến nào và đợi đến khi mình lên tàu rồi bạn mới về. Bạn bảo đến bến còn phải đi bộ khá xa nữa, bạn muốn truyền một chút năng lượng cho mình chứ trông mình bết quá :)) Mình bò được đến KTX trường thì gần như kiệt sức và cũng rất trễ rồi. Vậy mà hội sinh viên VN ở trường (mình kết nối và làm quen trước được ở VN qua mạng), những người mà mình chưa bao giờ gặp ngoài đời ra đón mình và còn rất lo lắng vì thấy mình mãi đi mãi mà không tới nơi. Sau đó mấy anh chị giúp mình làm thủ tục check-in, xách hết đồ giúp mình lên tận phòng và bế mình đi ăn cho lại sức không sợ mình xỉu. Ngày hôm sau mọi người lại cho mình mượn xe đi thực hiện thủ tục nhập học và mua mấy vật dụng cần thiết, thậm chí có 1 chị sau khi học xong ca buổi sáng đã dành cả ngày dẫn mình đi cho đỡ lớ ngớ. Thiệt tình là chỉ 2 ngày đó thôi mà mình biết là mình sẽ không phải chịu cảnh 1 mình nơi đất khách quê người và cảm thấy bản thân mình cực kỳ may mắn.
Và cũng vì vậy, sau này mỗi đợt nhập học mình lại chủ động giúp các bạn SV mới nhập học, nhất là những người cũng cố làm mọi thứ một mình giống như mình, để họ hiểu rằng, họ thực sự không một mình ^^
- Báo cáo

artemis

Đọc câu chuyện của bạn xong thấy ấm lòng lắm luôn ^^, mình tin là các bạn sinh viên, những ai nhận nhận được sự hỗ trợ ấy cũng sẽ cảm nhận được những sự ấm áp ấy.
- Báo cáo

Tea Team
thêm một câu chuyện ấm áp giữa dòng người xô bồ
- Báo cáo