Chớ để tôi phải buồn mãi: Các bạn hãy viết thư báo cho tôi hay, là em đã lại về...
Hoàng tử bé - Tiểu thuyết của Antoine de Saint-Exupéry
- Có một ngày, tôi thấy mặt trời lặn bốn mươi ba lần! Một chốc lát sau em nói thêm: - Ông biết đấy... khi người ta buồn quá, người ta thích cảnh mặt trời lặn... - Ngày có bốn mươi ba lần ấy, em buồn đến thế sao? Nhưng cậu hoàng tử không trả lời.
Em nói tiếp:
- Khi một người yêu một đóa hoa, hoa ấy chỉ có một đóa thôi, trong hàng triệu ngôi sao, chừng ấy đủ làm cho anh sung sướng khi nhìn những ngôi sao. Anh ta nghĩ thầm: "Đóa hoa của mình nó ở đâu đây...". Nhưng con cừu mà ăn cái hoa đi, thì anh ta sẽ thấy như là tất cả các ngôi sao bỗng nhiên đều tắt! Và chuyện đó không quan trọng hay sao?
Cậu em không nói được gì thêm. Thốt nhiên em bật lên nức nở. Đêm đã buông xuống. Tôi đã bỏ các đồ nghề ra. Tôi cóc cần cái búa của tôi, cái đinh ốc của tôi, cóc cần cái khát, cóc cần cái chết. Trên một ngôi sao, một hành tinh, hành tinh của tôi, Trái Đất, có một hành tinh bé nhỏ cần an ủi! Tôi ôm em trong vòng tay tôi. Tôi ru em. Tôi nói với em: "Đóa hoa mà em thích không phải đang gặp tai nạn đâu. Tôi sẽ vẽ một cái rọ mõm cho con cừu của em... Tôi sẽ vẽ một cái áo giáp cho đóa hoa của em... Tôi..." Tôi không biết nói với em thế nào nữa. Tôi cảm thấy tôi rất vụng về. Tôi không biết làm sao đạt được đến em, đi đâu thì gặp lại em... Thật huyền bí làm sao, xứ sở của nước mắt.
Tại sao mình vẫn luôn thích "Hoàng tử bé" nhỉ?
Cuốn sách nhắc nhở mình về nỗi buồn man mác, bỗng dưng thấy hụt hẫng không lý giải được. Nỗi buồn ấy cũng thật nghệ thuật: "Ngày có bốn mươi ba lần ấy, em buồn đến thế sao?"
Nhắc tôi về đứa trẻ bên trong con người mình. Đã đến lúc dừng lại và vỗ về rồi. "Tôi cóc cần cái búa của tôi, cái đinh ốc của tôi, cóc cần cái khát, cóc cần cái chết." Tôi cóc cần chạy ... chạy... rồi chạy nữa... , "hoàng tử bé" trong tôi đang gào khóc : "Đóa hoa mà em thích không phải đang gặp tai nạn đâu... Tôi sẽ vẽ một cái áo giáp cho con cừu của em... Tôi..."
Có lẽ chỉ có hoàng tử nhỏ là trong sạch nhất, là tâm hồn trong sáng nhất của mỗi con người chúng ta: Tôi không biết làm sao đạt được đến em, đi đâu thì gặp lại em...
Cậu hoàng tử chợp mắt ngủ, tôi bế em lên vòng tay tôi và lại lên đường. Lòng tôi xúc động. Tôi có cảm giác như trên mặt đất này không có gì mong manh hơn. Nhờ ánh sáng trăng, tôi nhìn thấy vầng trán nhợt nhạt ấy, đôi mắt nhắm nghiền các lẵng tóc run rẩy trước gió, và tôi nghĩ thầm: "Cái mà ta nhìn thấy đây chỉ là cái vỏ. Cái quan trọng nhất thì không nhìn thấy được..." Saint Exupéry
- Loài người - cậu hoàng tử nói - họ chui vào trong các chuyến tàu nhanh, nhưng họ chẳng biết mình tìm kiếm cái gì. Thế mà họ cứ cuống quýt lên, quay cuồng lên...
Và em nói thêm:
- Nào có ích gì...
- Loài người nơi ông - cậu hoàng tử nói - trồng năm nghìn hoa hồng cùng trong một khu vườn... Thế mà họ chẳng thấy cái họ tìm...
- Họ chẳng tìm thấy đâu - tôi nói...
- Cái họ muốn tìm lại có thể gặp thấy trong chỉ một đóa hoa hồng hoặc chỉ một ít nước thôi...
- Đúng thế - tôi nói.
Và cậu hoàng tử nói thêm:
- Mắt vốn mù lòa. Phải dùng trái tim mà tìm kiếm
Nhưng em không trả lời câu tôi hỏi. Em bảo tôi:
- Cái gì mà quan trọng, cái đó không thấy được đâu...
- Đúng thế...
- Giống như bông hoa của tôi. Khi ông yêu một bông hoa, mà bông hoa ấy lại ở trên một ngôi sao, ban đêm, khi ông nhìn trời, ông thấy lòng dịu dàng lắm. Toàn thể các ngôi sao đều nở hoa.
- Ôi, ông đấy ư? Ông không đúng ông ạ. Ông chỉ tổ làm cho ông đau khổ. Tôi sẽ có vẻ chết, nhưng chẳng phải thật thế đâu... Ông biết không. Xa lắm! Tôi không lê cái thân xác này về được. Nặng lắm! Tôi, tôi nín thinh. - Nhưng nó cũng sẽ chỉ như một cái vỏ già lột ra vứt bỏ. Những cái vỏ già thì có gì đáng buồn... Tôi, tôi nín thinh.
Em có hơi nản. Nhưng em có vẻ lại gắng sức một lần nữa
Nhưng bỗng em cũng nín thinh. Bởi vì em khóc...
- Chỗ này. Ông để tôi bước tới một bước, một mình tôi thôi.
Nhưng em bỗng ngồi xuống, vì em sợ.
Em lưỡng lự một chút, rồi ngửng lên. Em bước một bước. Còn tôi rầu rĩ không thể nào cử động được. Chỗ mắt cá của em, chỉ thấy có một thoáng chớp màu vàng. Em đứng một lúc không động đậy. Em không khóc. Em bỗng ngả xuống từ từ, như một cái cây đổ. Mà cũng chẳng có tiếng động nào. Vì bên dưới là cát.
Cậu hoàng tử bé đã chết. Nhưng tôi vẫn giữ một kỷ niệm mong manh, "Hoàng tử bé" của tôi: "Nếu một em bé đi về phía bạn, nếu em ấy cười, nếu ta hỏi em mà em chẳng trả lời, bạn sẽ đoán được ngay em bé ấy là ai. Xin các bạn làm ơn, chớ để tôi phải buồn phiền mãi: Các bạn hãy viết thư báo cho tôi hay, là em đã lại về...
Cảnh này đối với tôi là cảnh đẹp nhất và buồn nhất trên đời. Chính nơi này cậu hoàng tử đã hiện ra trên mặt đất, rồi biến mất. Các bạn hãy nhìn thật chăm chú cảnh ấy để tin được, chắc rồi mình có thể nhận ra nếu một mai bạn có đi châu Phi, có qua sa mạc. Và nếu một mai bạn có qua nơi đó, tôi khẩn cầu bạn, xin chớ vội vàng, hãy đợi lại một chút ngay dưới ngôi sao! Nếu có một em bé đi lại phía bạn, nếu em ấy cười, nếu em ấy có mái tóc vàng, nếu ta hỏi em mà em chẳng trả lời, bạn sẽ đoán ngay được em bé đó là ai. Và nếu như vậy xin các bạn làm ơn! Chớ để tôi phải buồn mãi: Các bạn hãy viết thư báo cho tôi hay, là em đã lại về...
Sách
/sach
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất