Chị họ Rachel – Daphne du Maurier

_"Không phải tôi tốt với chị". Tôi đáp. "Tôi chỉ muốn chị hạnh phúc thôi."_
Chị họ Rachel không phải một tiểu thuyết trinh thám, cũng không phải tiểu thuyết tình cảm li kỳ. Tiểu thuyết này là tổng hòa của cả hay thể loại đó, một thứ tổng hòa đã tạo nên một bi kịch tuyệt vời mà tôi không thể buông tay đến phút cuối cùng.
Anh chàng Philip mồ côi từ nhỏ, được nuôi dưỡng bởi người anh họ Ambrose trong điền trang rộng lớn, và vắng bóng phụ nữ. Ambrose không có ý định kết hôn, và dồn hết tình cảm của mình vào cậu bé Philip. Để đáp lại, Philip cũng xem Ambrose là cả thế giới, cậu yêu thương anh họ mình bằng thứ tình cảm của em đối với anh trai, của con đối với cha, một thứ tình cảm có vẻ hơi trẻ con và ích kỷ. Mọi chuyện tưởng chừng cứ thế êm đềm trôi qua, cho đến một ngày Ambrose sang Ý du lịch dưỡng bệnh, và gặp gỡ người chị họ xa của cả hai – Rachel. Ambrose yêu Rachel, và quyết định kết hôn với nàng, trong khi Philip, đáng lý ra phải vui với hạnh phúc của anh mình, thì trong lòng lại cảm thấy mâu thuẫn, như một đứa trẻ phải chia sẻ món đồ chơi yêu thích của nó với người khác. Hạnh phúc của Ambrose chẳng tày gang, từ những bức thư kể về cuộc sống hạnh phúc bên người vợ mới nay đã trở thành những bức thư thật đáng ngờ, Philip nhận ra sự thay đổi dần dần của anh mình. Dự cảm được sự chẳng lành, Philip quyết định sang Ý tìm anh, và chẳng kịp gặp được anh vì Ambrose đã đột ngột qua đời. Đau khổ như một con thú bị thương, như một đứa trẻ mất hết tất cả lẽ sống, Philip trở về điền trang, và thề sẽ trả thù cho Ambrose. Trong bức thư cuối cùng, Ambrose nói Rachel đã ra tay với anh. Vậy, Philip phải làm thế nào đây, khi Rachel quyết định sang Anh và đến cư ngụ tại điền trang của họ?
24 tuổi và chưa hề rung động trước phụ nữ, quyết định sẽ sống một cuộc đời chỉ chăm lo cho điền trang, Philip ban đầu chẳng hiểu nổi thứ tình cảm của mình dành cho Rachel là gì. Anh chỉ biết chị ta không như anh nghĩ. Anh chỉ biết con người anh tưởng tượng, căm ghét bấy lâu nay không hề tồn tại. Vẻ đẹp, sự nữ tính, những hành vi tưởng chừng nhỏ nhặt của Rachel dành cho Philip, tất cả đều mới mẻ, đều làm cho anh dần dần bị chinh phục. Anh phải làm sao đây, khi anh thích chị ở lại đây, thích làm chị vui, làm chị hạnh phúc, trong khi anh dần dần từng chút nhặt nhạnh được những lá thư, khám phá ra thứ gọi là "sự thật" ẩn sau cái chết của anh họ mình?
Mặc dù lối viết văn hơi dông dài, nhưng mình tuyệt nhiên không nhảy một đoạn nào, vì lời văn quá đẹp. Qua mô tả của tác giả, vùng nông thôn nước Anh hiện lên rõ nét như xem một cuốn phim. Và phải nói thêm, tác giả mô tả tâm lý nhân vật Philip quá tuyệt vời, và nhiều lúc cũng "ngôn tình" quá đỗi. Philip 24 tuổi như một đứa trẻ to xác hay ghen tị, trước tiên là ghen với Rachel, sau đó là ghen với Ambrose. Philip bỡ ngỡ trong tình yêu, với rung động đầu đời mà anh thậm chí còn không hiểu đó là gì, anh đối xử với Rachel bằng tất cả chân thành, sẵn sàng làm mọi thứ để làm hài lòng người mình yêu thích mà chẳng màng bản chất thứ tình cảm đó. Yêu thích Philip bao nhiêu, tôi căm ghét Rachel bấy nhiêu. Nói một cách dễ hiểu, từng hành động của cô ta đều có tính toán, những cái hôn phớt, những hành động nữ tính, giận dỗi dành cho Philip, vừa ngây thơ vừa quyến rũ, cô ta làm tất cả những điều tưởng như vô tình ấy để xoay anh chàng Philip như xoay dế. Nói như ngôn ngữ hiện đại, có vẻ cô ta hơi "trà xanh". Rốt cuộc, gấp sách lại rồi, Rachel có tội hay vô tội, điều đó là tùy độc giả quyết định. Đối với tôi, tôi sẽ phán Rachel có tội, không phải tội giết Ambrose, mà là tội giết chết trái tim Philip. Nói gì thì nói, bạn có thể thích Rachel hoặc không, còn tôi thì ghét cô ta vô cùng.
Ngoài ra, trong sách có một điểm nhỏ mà tôi hơi thắc mắc, không biết tác giả có nhầm lẫn hay không. Đó là đoạn Rachel nói Philip chiếm được ba phần tư trái tim Ambrose, còn cô ta chỉ chiếm được một phần ba tăm tối nhất. Đoạn này hơi sai về mặt toán học, nhưng với một tiểu thuyết đẹp đẽ thế này, có lẽ bỏ qua được.
Link bài viết gốc: Chị họ Rachel
P/S: Các bạn xem thêm các review khác ở page Gặm Sách nhé