Chaotic Thoughts (có bản dịch Tiếng Việt)
Note: I'll try my best to write all of the chaotic thoughts popped in my head. This is my first public self-reflection journal, I consider it as a part of growing up.
Note: I'll try my best to write all of the chaotic thoughts popped into my head. This is my first public self-reflection journal, I consider it as a part of growing up.

Have you ever struggled with your personality?
I've realized that recently, I constantly face this feeling. Everyone I met usually perceived differently about me. People who have never communicated with me assumed that I'm too timid; my best friends said that I'm talkative and insane sometimes; my relatives think that I might suffer from mental problems because my social skills suck, while many others believe that I'm a gentle girl,...
Honestly, I've never felt good about labels that people put onto me, regardless of positive or negative ones, because I think that these things never describe exactly who I am. In fact, I cannot figure out who I am, I've found it challenging. Typically, my behaviors are usually beyond what I thought I was. I thought that I was gentle and shy until I argued dramatically with a classmate. I thought that I was a bad person once I behaved rudely with my mom and made her cry, but everything seemed not like that. I proactively reconciled and apologized to her a day later. I'm probably not so bad, right?
Sometimes, I don't feel guilty about my toxic behaviors (a real, real bad me). Sometimes, I console a friend for her sad stories then she can smile again (well, angelic me). I wonder whether I'm a good or bad person. Everyone rarely sees my bad sides apart from my parents and...my besties. When people ask: "Why are ya so nice?" or "Why do ya look so introverted," my answer will always be: "I have no ideas" I mean, you don't know the real me at all. Now, am I too bad when I think that these compliments bothered me? But wait, why do I behave badly with relatives (I mean my parents and besties in this case) while being nice to others? Is that a kinda twisted intimacy? Or another bad side?
Generally, why do people tend to give rush judgments about one's personality like: "You look so nice"; "You are so rude"; "You look so toxic";...? Why don't they get-to-know them instead? Anyway, labeling someone with biases (first impression for instance) is kinda disrespectful (at least from my perspective). Why cannot extroverted ones be introverted? Why cannot introverted ones be humorous and good at communicating?

I guess you usually struggle with self-determination and suffer from self-doubt because of the ways people think about you. Gradually, you become exactly what they think that you'd be. They say that you are quiet and weak, then your inferiority eats you alive, so you think that you're strengthless. This is precisely what happened inside me. Yeah, I still thought that I was a timid and undoubtedly I suffered from inferiority complex. I've never given up resisting that label.
Finally, I wrote these lines for myself. So... Dear myself! Keep living on your terms and stop giving a 💩 about what people think about you!

Các bạn đã bao giờ cảm thấy khó khăn trong việc xác định tính cách của bản thân chưa?
Dạo gần đây, mình liên tục phải đối mặt với cảm giác này. Mỗi người mà mình tiếp xúc đều có những nhận định khác nhau về mình. Đối với những người chưa bao giờ nói chuyện với mình, họ thường cho rằng mình là một con nhỏ nhút nhát; đối với một vài đứa bạn thân, mình là một đứa nhây và nhiều chuyện; đối với các cô chú họ hàng, mình thường bị nghĩ là "mắc vấn đề về tâm lý" vì kĩ năng giao tiếp quá hạn chế trong khi đối với đa số những người khác, mình được gắn mác là "quá hiền",...
Thật sự thì mình chưa bao giờ cảm thấy thoải mái về những cái "nhãn dán" mà mọi người xung quanh gắn lên mình, bất kể những thứ đó là tốt/xấu hay khen/chê thì mình cũng chẳng cảm thấy đó là con người thật của mình. Mà sự thật là mình cũng chưa biết bản thân mình là người như thế nào nữa vì mình biết rõ là việc hiểu rõ bản thân không hề đơn giản. Điển hình là có những lúc, cách hành xử của mình vượt ngoài sức tưởng tượng của mình về bản thân. Mình đã nghĩ là mình rất hiền cho đến khi mình cãi nhau nảy lửa với một đứa bạn trong lớp. Mình đã nghĩ là mình rất tệ hại khi mình cãi nhau với mẹ đến nỗi làm mẹ khóc, nhưng mà cũng đâu phải vậy, mình đã chủ động làm hoà và xin lỗi mẹ ngay một ngày sau đó, vậy là mình cũng không đến nỗi xấu tính đâu ha?
Có đôi lúc, mình không hề cảm thấy ray rứt hay tội lỗi trước cách hành xử độc hại của bản thân với những người xung quanh (quá ư là xấu). Có đôi lúc, mình lại chủ động an ủi một người bạn nào đó về chuyện buồn mà bạn ấy vừa trải qua (chắc lúc đó mình không khác gì thần tiên tỷ tỷ). Vậy rốt cục mình là người tốt hay xấu? Thật ra là mọi người xung quanh hiếm khi thấy mình tức giận ngoại trừ ba mẹ và mấy nhỏ bạn thân của mình. Và rồi khi có ai đó hỏi là: "Ê sao ... hiền dữ vậy ?" hay là "Sao ... ít nói quá dạ ?" thì mình chỉ trả lời là: "... cũng ko biết nữa", ý mình là mọi người không hiểu gì về mình hết trơn. Rồi thì bây giờ mình có xấu tính lắm không khi cảm thấy phiền lòng ngay cả đối với lời khen của người khác. Mà khoan đã, tại sao mình lại tốt tính với người ngoài trong khi đối với những người thân thiết lại trở nên xấu tính? Kiểu như là một sự thân mật què quặt hả? Hay lại là một tính xấu khác của mình?
Nói chung là, tại sao mọi người luôn đưa ra những nhận định phiến diện về tính cách của một ai đó, như là: "Nhỏ này nhìn hiền quá"; "Nhỏ kia nhìn cục súc thiệt"; "Nhỏ nọ toxic quá";...Tại sao mọi người không thử tìm hiểu kĩ càng về tính cách của họ thay vào đó? Và dù sao thì việc "gắn nhãn" người khác với những thiên kiến (nhận định từ lần đầu gặp mặt chẳng hạn) là một sự thiếu tôn trọng (chí ít là đối với mình) vì có lẽ người bị đánh giá cũng không hiểu hết về bản thân của họ. Vì sao những người hướng ngoại thì không thể hướng nội và ngược lại? Vì sao những người hướng nội thì luôn nhạt nhẽo và không thể giao tiếp tốt?
Mình đoán là đã không ít lần các bạn cảm thấy chật vật trong việc xác định cá tính riêng của bản thân bởi vì cách nhìn nhận của mọi người xung quanh về bạn. Dần dà, bạn trở thành một nhân vật mà họ nghĩ đó mới chính là bạn. Mọi người cho rằng bạn kiệm lời và nhút nhát, và rồi sự tự ti bên trong ăn tươi nuốt sống cá tính của bạn, và thế là bạn đã thật sự trở nên yếu ớt. Đây chính xác là những gì đã xảy ra bên trong mình. Đúng vậy, mình vẫn đã luôn nghĩ là mình nhút nhát và tất nhiên là mình đã từng tự ti về điều đó. Bản thân mình vẫn luôn không ngừng đấu tranh thoát khỏi cái nhãn dán đó.
Cuối cùng thì, những dòng này mình viết cho bản thân. Nên là... Xin chào bản thân! Hãy luôn sống theo cách mà mày muốn và ngừng quan tâm tới nhận xét của người khác nhé, thân!
P/s: I wonder whether my penmanship is soften in Vietnamese version 🤔

Phát triển bản thân
/phat-trien-ban-than
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất
Hãy là người đầu tiên bình luận bài viết này