Khi còn trẻ người ta còn không nhận ra bản thân cô đơn cho đến khi cuộc sống náo nhiệt dần nguội lạnh, cố nhét mọi thứ cho ngày trôi qua thật chật, tất cả hòng muốn che lấp đi cái cô đơn tuyệt đối trong lòng. Người ta cô đơn ngay cả trước khi người ta nhận ra điều đó.
– Mày treo cái gì mà chi chít kia thế em
– Lịch cả tuần của em đấy, em sợ quên nên viết ra nhìn cho nhớ.
– Khiếp thế này, hội này hội kia, lắm hội hè bè bạn thế, năng động quá đi thôi, các chị ở phòng này già hết rồi.Nghe được hai chữ năng động và nhiều bạn nhiều bè tự dưng lồng ngực con bé như căng phồng, mọi giác quan như nụ hoa bung xòe đón nắng. Nó thoăn thoắt trượt người một cái từ cái giường tầng hịch một cái xuống đất, vừa lúc tay với cái điện thoại bỏ vô túi đeo, miệng không quên nhanh nhảu:
– Thôi em đi họp dự án đây, chắc tí xong bọn em đi ăn luôn nên không xuống căng-tin cùng các chị được rồi.bái baiiii.
Nó cố ngân dài chữ cuối rồi quay lại cười với chị cùng phòng trong khu Kí túc xá của trường rồi bước nhanh ra cửa mà không nghe thấy có tiếng nói với theo:
– Thế không ôn thi à mà lại đi?Phòng kí túc xá bé xíu trong khu nhà 4 tầng của trường có tới tận 8 người, nhưng chỉ duy có 1 đứa nhỏ tuổi nhất, là nó, mà cũng là đứa bận rộn đi giao lưu họp hành nhất. Các chị phòng nó thỉnh thoảng vẫn hỏi ôn thi chưa mỗi khi kì thi cuối kì sắp đến, nó chưa bao giờ thiếu tự tin với phương pháp “one night for all” của nó.
– Ít ra thì tính đến thời điểm hiện tại em mới tạch mỗi 1 lần, lần nào cũng đều “one night for all” đấy nhé.
Có chút tự hào nảy nở chạy dọc xương sống lưng của nó chạy lên đến não khiến đầu nó bỗng lại sáng choang như đèn cao áp. Thế rồi nó nhớ ra những dự định nó muốn làm cho lớp học tiếng anh mà nó quản lí, về những trò chơi hoạt động cho buổi outdoor, sắp tới nó còn làm tình nguyện viên cho liên hoan văn hóa Hàn Quốc, hỗ trợ hội thảo tiếng Anh, có hẹn đi phượt xe máy cùng bạn bè, … Cả một danh sách đến ngộp thở khi nó chỉ kịp lướt qua trong đầu. Nhưng cái suy nghĩ bận rộn thể hiện nó không phải là đứa sống nhạt, nó thấy nó sống không bị phí hoài chút nào, nó là đứa biết sống và đang sống có giá trị. Ôi chao nghĩ đến đó thôi nó lại thấy tim nó rực lửa khí thế, lòng ngập tràn năng lượng, nó muốn ôm cả thế giới vào lòng mà yêu thương. Thời gian chẳng chờ đợi ai cả, mình phải đi thôi. Suy nghĩ vội vã trong đầu thúc giục nó lại bước ra khỏi phòng, chào mọi người rồi lại đóng cửa, bước đi. Những bước chân của nó đi qua cánh cổng kí túc xá này không biết bao nhiêu lần mà kể hết trong suốt 2 năm ở đây.
Năm thứ 3 đại học gõ cửa, những lần ra vào kí túc xá của nó ít dần khi nó bắt đầu chuyển ra ngoài ở trọ. Nó vẫn bận rộn với những công việc mà nó cho phép bản thân bận rộn và theo nó là để học hỏi và sống có ích, nhưng ít hơn, ít hơn rất nhiều vì nó còn phải học thi chuyên ngành. Nhưng nó vẫn tất bật với cái thời gian biểu xen kẽ những giờ lên giảng đường là những buổi họp với nhóm hội, gặp gỡ bạn bè. Rồi mọi thứ khác đi. Năm thứ 4 đến nhanh hơn nó tưởng khi thông báo bắt đầu đi thực tập làm báo cáo luận văn. Lâu nay nó chỉ có các kế hoạch liên hoan, những hoạt động ngoại khóa hay lên danh sách mua đồ chuẩn bị cho những chuyến đi, chứ nó nào có biết làm báo cáo hay thực tập luận văn là gì. Con người ta hễ đang chìm đắm trong nhịp sống êm ả với niềm vui bạn bè quanh mình, thì khi bất đắc dĩ bị tước đi cái niềm vui thú ấy lẽ dĩ ngẫu trở nên chán nản, sầu tư. Nó cứ thấy trong lòng như bị rơi đi đâu thiếu mất một mảng. Hai vai cứ nặng nề bước đến giảng đường chứ không còn lòng mỉm cười bước đi đầy hăng hái như nó đã từng cách đây vài năm. Mới 2 năm. Nó nghĩ. Nó thấy mình trưởng thành. Bởi nó đọc sách và đâu đó ai cũng bảo người lớn thì buồn nhiều. Giờ nó đang buồn, buồn vì phải lo sắp tới ra trường, buồn vì bạn bè cũng bận rộn ít có thời gian đi chơi gặp nhau, buồn vì thay vì nghĩ các kế hoạch đi chơi do nó vạch ra thì phải nghĩ xem nên làm đề tài thực tập về chủ đề gì, phân tích số liệu ra sao. Nó buồn nhiều như thế, hẳn là nó phải trưởng thành rồi!
Giữa cái lúc đang cảm thấy bản thân như bị nhàm chán đi, suy sụp và suy nghĩ cô đơn bắt đầu đâm chồi thì từ đâu có cái gọi là tình yêu cứ cố len lỏi cho kì được, mặc cho thân xác nó đã rệu rã vì không còn như trước. Nó còn không định thần được đó là thất tình hay cái gì đó tương tự,chỉ thấy buồn, cái thứ cảm xúc mà nó chưa từng trải qua. Nó nhốt mình trong phòng, đến ăn là chuyện xưa nay nó tôn thờ thì bây giờ nó cũng không đoái hoài đến. Ăn uống với nó hệt chẳng khác gì để đôi lúc chỉ để nhắc với cơ thể nó rằng mũi nó vẫn cảm nhận được hơi thở. Ấy thế mà lấy đâu nước mắt nhiều đến thế. Cái đầu từng sáng choang với đủ những suy nghĩ sắp xếp công việc bộn bề, giờ chỉ toàn những mảng u uất xám nghịt lan dần đến không còn chỗ cho ánh sáng len vào. Nó rệu rạo tồn tại trong cái nỗi buồn tự nó vẽ ra với những nỗi đau tự nó cứa vào tim. Nó có bạn bè. Đúng rồi còn bạn bè, nhưng nó không muốn ai biết nó đang thê thảm đến thế này. Ai mà tưởng tượng được nó của 2 năm về trước và nó lúc này, đến nó còn không dám nhìn thẳng vào sự thật ấy. Nó không nhận ra chính mình, nó phủ nhận mọi thứ. Nó không còn định thần ra được thứ khiến nó suy sụp có phải là tình yêu hay không. Nó không biết. Trong nó là thứ cảm xúc kì dị nhớ nhung hình bóng một người, là 1 chàng trai mà nó dành hết thảy tình cảm nơi anh ta. Nó bị nhấn chìm trong từng bức ảnh, những lần hai đứa nói chuyện, những nơi ghi dấu chân của cả hai đứa từng qua. Nó luôn tự hỏi lúc này anh đang làm gì, với ai. Những câu hỏi vô thức khiến nó càng bị chìm sâu trong nỗi cô đơn trống trải. Mọi thứ như bủa vây lấy nó, muốn nhấn chìm nó ngụp lặn mặc cho sóng đánh liên hồi.
Nó không có gì bám víu vào, nó không muốn bạn bè thấy nó tiều tụy, càng không muốn gia đình xót xa hay thất vọng khi nhìn thấy nó lúc này. Nó cố gắng cầm cự sống những tháng ngày mà tim vỡ từng mảnh, đâu đâu cũng thấy nhói đau. Chắc có lẽ mãi đến khi nó cảm thấy kiệt sức, như có ai bóp nghẹt nguồn sống của nó, ngăn cản nó nhìn mưa rơi nắng chiếu ngoài kia, nó mới chợt hỏi sao bản thân nó bị rơi vào hố đen tuyệt vọng sâu đến thế! Vốn dĩ nó là một con người khác, con người của sự hoạt bát luôn muốn sống ý nghĩa đâu rồi. Như một giọt sương sớm làm thức tỉnh chồi non, lòng nó bỗng nhẹ bẫng: là do mình. Nó nghẹn ngào nhận ra bao ngày qua là do nó tự cào cấu tâm hồn nó. Nó cảm thấy có lỗi với chính mình khi biết rằng không ai làm nó đau mà chính nó đã khiến trái tim lành lặn phải rỉ máu, chắp vá những hờn giận oán thương. Trong đầu nó bắt đầu lại có những suy nghĩ vui tươi với kế hoạch sống trở lại. Gạt đi bao u uất, nó bắt đầu hàn gắn lại từng vết nứt xoa dịu những tổn thương. Nó biết nó đã cảm thấy cô đơn từ rất lâu trước đó. Ngay cả khi nó bận rộn đến quên ăn canh khi nuốt cơm chỉ để lo nghĩ đến những dự định trong đầu, thì cũng chính là lúc cô đơn đã ở đó. Vì sợ bản thân cô đơn nên nó vùi đầu vào những việc mà nó nghĩ là sẽ được mọi người khen tụng. Nó cho là làm như vậy nó sẽ có nhiều bạn bè và nó sẽ hối hả mà quên đi những thứ mà nó sợ đối mặt. Nó thở dài: Ôi sao mà ngu ngốc! Vậy ra điều mà nó vẫn luôn lo sợ nhất là cô đơn thì nó đã nuôi cái mầm mống ấy và khiến nó lớn dần lên bằng sự trốn tránh không dám nhìn vào. Phải chăng sợ cô đơn nên nó muốn có thật nhiều bạn, phải chăng sợ nhàm chán nên nó cố theo đuổi thật nhiều thứ để lấp đầy vào thời gian biểu đến mức quên nhìn lại bản thân mình. Có thứ gì đó vỡ vụn từng chút một trong đầu nó, những dòng suy nghĩ liên tục chạy khắp các cơ, tủy sống, nó cảm giác lạ lẫm với chính con người mình với mớ suy nghĩ cũng lạ lẫm kia. Nhưng có điều sao nó lại như trút bỏ được gánh nặng, như thể nó thở hắt ra một cái nguồn sống lại dào dạt chào đón nó. Một lần nữa nó xác nhận lại những suy nghĩ nó mới đây khám phá tự sâu trong con người nó. Nó cảm thấy ân hận, nó có lỗi với chính bản thân nó. Nó khóc, nó ngồi nhìn vào gương rồi để mặc cho nước mắt giàn giụa. Từng chút một nó nhìn tận sâu trong tim nó, đâu là cuộc sống nó muốn sống? Nó xin lỗi bản thân trong nước mắt, xin lỗi vì những tháng ngày qua đã đối xử tệ bạc với bản thân. Nó sai rồi. Nó đã nghĩ đến những điều mà không thực sự dành cho chính nó, nó đang sống vì để được mọi người khen tặng những lời tốt đẹp ư? Nó muốn có nhiều bạn bè để rồi khi tuyệt vọng nhất lại không muốn ai nhìn thấy? Nó đang chạy theo điều gì? Càng nghĩ nước mắt nó lã chã lăn dài trên khắp gò má rồi rớt xuống sàn nhà bắn ra, như tim nó vỡ vụn trăm lần.
Nó xoa dịu chính mình, nói lời xin lỗi vì tất cả những gì nó đã gượng ép bản thân phải làm để rồi suýt nữa nó không còn nhận ra chính nó. Nó cho phép bản thân rời khỏi những hội nhóm mà chỉ để vui lúc gặp nhau quên đi lúc chiều tàn. Nó đăng kí học nghệ thuật để tâm hồn nó được sống lại, và hơn ai hết nó hiểu bản thân nó cần những người bạn thực sự. Đâu đó vẫn còn đó những vết thương, những mảnh vỡ. Nó dần thu mình lại, ít thấy nó đi lại nhiều như trước, bạn bè nó là những người bạn lâu năm đã gắn bó cùng nó. Nó không còn quan tâm về người khác nhìn nó bằng con mắt thế nào, nó cảm nhận được nó đang sống, sống đúng nghĩa, nó đang được sống thật với lòng mình. Nó chưa bao giờ có cảm giác thoải mái mà thảnh thơi đến thế, đôi lúc nghĩ lại những ngày tháng tuổi trẻ sinh viên của mình, nó bật cười rồi quay đi: Có chăng nó đã trưởng thành ?
– Chị ơi chị có biết nơi đăng kí thành viên hội Sinh Viên trường Kinh tế ở đâu không ạ?
Một cô bé trông có vẻ đang vội vã gọi với lên khi nó đang đứng đợi đèn đỏ ở ngã tư đường. Vội kéo khẩu trang xuống nó chỉ đường cho cô gái. Nó biết rất rõ khu nhà văn hóa ấy, nơi nó đã tới không biết bao nhiêu lần khi còn là Sinh Viên. Lúc đi đến cổng trường, nó nhìn thấy cô gái ban nãy đeo balo, cười giòn giã quanh đám bạn với đủ các loại bóng bay, giấy màu. Nó nhoẻn miệng cười, sắp tới chắc hẳn có chương trình gì đó đây. Nhìn các em, nó nhìn lại nó vài năm về trước, cũng hăng hái sôi nổi như vậy. Nó không hối tiếc quãng thời gian ấy, quãng thời gian đã cho nó cơ hội nhận ra bản thân nó cần gì và muốn gì. Trời bỗng đổ mưa. Nó cứ thế đi để thấy tuổi thanh xuân của nó không hề lãng phí, dù đã có lúc nó từng cảm thấy ngẹt thở với mọi thứ. Và cũng như bầu trời cao tít kia, “sau cơn mưa trời lại sáng”, đất trời trải qua mưa giông ắt hẳn hừng đông sẽ sáng rọi.