Có những mùa hè trôi qua mà sau này nhìn lại, tôi không nhớ nổi mình đã làm gì, đã đi đâu, hay đã đạt được điều gì. Nhưng mùa hè có cây đàn piano đầu tiên thì khác. Nó giống như một vệt sáng ngân dài trong trí nhớ – một giai điệu không hoàn hảo, đôi khi lạc nhịp, đôi khi chậm chạp, nhưng lại là thứ duy nhất khiến tôi cảm thấy mình thực sự sống đúng tuổi trẻ của mình.
Hôm ấy, trời nắng đến mức bóng cây cũng lười biếng nằm sát xuống nền gạch. Bố đưa tôi đến xem một cây piano cũ mà người quen muốn bán lại. Tôi chưa bao giờ chạm vào một cây đàn nào lớn đến thế. Trong mắt một đứa học sinh cấp hai như tôi, nó giống như một cỗ máy khổng lồ, một bí mật đen bóng, một lời mời đầy thách thức.
Khi lần đầu mở nắp đàn, những phím trắng ngà xếp ngay ngắn như răng của một con thú hiền lành. Chúng thủ thỉ với tôi kiểu gì đó mà tôi không giải thích được. Có lẽ trong suốt tuổi thơ, tôi luôn tìm kiếm một thứ có thể khiến mình im lặng lại, và piano làm được điều ấy.

Những phím đàn dạy tôi bài học đầu tiên về sự kiên nhẫn

Tôi còn nhớ cảm giác ngồi thẳng lưng trước cây đàn, chân chạm đất không tới, hai tay đặt lên phím mà tim đập mạnh. Lần đầu tiên bấm thử một nốt, âm thanh vang ra… sai bét. Nó không giống bất kỳ bản nhạc nào tôi từng nghe. Nhưng tôi thấy vui. Một kiểu vui thô ráp, vụng về, nhưng thật.
Những buổi chiều sau đó trở thành chuỗi ngày tôi ngồi trước cây đàn, cố gắng làm quen với nỗi khó chịu của việc mình không giỏi ngay lập tức.
Piano dạy tôi rằng thế giới không được xây từ những lần thành công, mà từ những lần lặp đi lặp lại đầy chán nản. Có những ngày tôi tập mãi một đoạn mà tay cứ run, nốt cứ lệch. Có những ngày tôi muốn đóng nắp đàn thật mạnh và bỏ đi. Nhưng mỗi lần như vậy, tôi lại nhớ đến ánh mắt của tôi ngày mua đàn – ánh mắt háo hức của một đứa trẻ nghĩ rằng mình có thể chạm được vào điều gì đó đẹp đẽ.
Hóa ra, âm nhạc không làm người ta giỏi hơn ngay lập tức. Nó chỉ cho người ta một lý do để không bỏ cuộc.

Mùa hè ấy, tôi nhận ra mình đã lớn chậm hơn mong đợi

Bạn bè tôi có người đi biển, có người học thêm, có người chạy nhảy khắp nơi. Còn tôi, tôi có một mùa hè chỉ xoay quanh hai màu: trắng và đen.
Nhưng càng lớn, tôi càng hiểu rằng trưởng thành không phải là chạy thật nhanh để về đích. Trưởng thành, đôi khi, là ngồi im một chỗ và lắng nghe nhịp đập của chính mình.
Trong phòng khách, giữa cái nóng như đổ lửa, tôi cứ thế ngồi trước cây đàn cũ. Không quạt, không điều hòa. Chỉ có tiếng búa đàn gõ vào dây thép vang lên đều đặn. Âm thanh của sự cố gắng – thứ mà lúc đó tôi chưa hiểu, nhưng sau này nhớ lại thì thấy nó giống như một lời nhắc nhở dịu dàng: “Muốn trở thành ai, hãy bắt đầu từ chính khoảnh khắc này.”

Cây đàn không chỉ tạo ra âm nhạc, mà còn tạo ra ký ức

Cây piano ấy không mới. Nó có những vết trầy trên mặt gỗ, mùi thời gian lẫn trong từng khe phím. Nhưng chính sự cũ kỹ ấy khiến tôi cảm giác mình đang được kết nối với những người đã chơi nó trước đó. Như thể mình đang tiếp tục một câu chuyện mà ai đó đã bỏ dở.
Tôi đã chơi trên đó những bản nhạc đầu tiên trong đời: "River Flows in You" tập hoài không thuộc, "Kiss the Rain" mãi không đúng nhịp, và “Happy Birthday” thì mỗi lần chơi là mỗi lần lệch tông.
Nhưng trong ký ức của tôi, tất cả đều đẹp.
Vì đó là lần đầu tiên tôi có thứ gì đó thuộc về chính mình — thứ mà không ai có thể lấy đi. Không phải điểm số, không phải kỳ vọng của người lớn, không phải so sánh giữa tôi và một đứa trẻ nào khác. Chỉ là âm nhạc — và tôi.

Tôi đã lớn lên cùng cây đàn ấy, nhưng cũng lớn ra khỏi nó lúc nào không hay

Những năm sau đó, tôi bận rộn hơn: thi cử, hoạt động, những lo lắng mới. Tôi ít ngồi xuống trước đàn hơn. Cây đàn đứng đó, im lặng hơn, phủ thêm bụi một chút, như một người bạn chịu đựng sự bỏ quên một cách dịu dàng.
Có những tối về muộn, đi ngang qua phòng, tôi đặt tay lên nắp đàn và chạm vào lớp gỗ lạnh. Tôi nhận ra mình đã thay đổi — không còn là đứa trẻ run run chạm vào phím đàn ngày nào. Nhưng mỗi lần mở ra, âm thanh đầu tiên vang lên vẫn khiến trái tim tôi dịu lại. Như thể cây đàn vẫn nhớ tôi là ai.
Cũng như những mùa hè năm ấy: không ồn ào, không rực rỡ, không đáng khoe. Nhưng lặng lẽ và đẹp một cách rất riêng.

Kết

Bây giờ, khi đã trưởng thành hơn một chút, đôi khi nhìn lại tôi thấy mình đã bỏ lỡ nhiều thứ vì cứ mải lớn lên quá nhanh: những cuộc trò chuyện với bố mẹ, những chiều rảnh rỗi chẳng cần làm gì, những niềm vui nhỏ của tuổi trẻ.
Nhưng may mắn thay, tôi có một mùa hè mà mình chưa kịp lớn — một mùa hè cùng cây đàn piano đầu tiên.
Nó nhắc tôi nhớ rằng: Con người không lớn lên vào những ngày mình bận rộn. Con người lớn lên vào những khoảnh khắc mình dừng lại.
Và mùa hè năm ấy, tôi đã dừng lại, đủ lâu để nghe thấy chính mình.