Cũng lâu rồi kể từ câu chuyện cũ, Mei chưa có bài viết mới. Một vài biến cố đã xảy ra, một vài chiếc deadline đã và đang tới hạn đã làm Mei không khỏe lắm trong thời gian vừa qua. Tìm cách và test thử để comeback trở lại. Và nay Mei cắt giấy, bài test cho sự kì vọng, bài test cho cảm xúc và cũng là bài test cho hành động của câu chuyện comeback.
Thếp giấy A4 cần được cắt làm 4 ấy ban đầu đã được cô em lơ đễnh nhận cắt hộ, nhưng hắn quên và Mei nổi cáu trong sự bỏ mặc. Thếp giấy mỏng, nhưng nó đủ khiến một con người trống rỗng cảm thấy bất lực. Vô định lắm, chẳng phải vì riêng tờ giấy ấy mà cũng chẳng biết là thực sự nó bất lực vì điều gì. Kiên nhẫn. Tiếp tục tự cắt giấy.
Càm ràm con nhỏ vài câu, được đền bù bằng cốc trà sữa + ly cafe sáng thì lại vui bình thường :))) bởi sự hờn mát đó đâu thực sự đến từ nó :))) được hẳn 2 ly thì vui :))) Vui vẻ vì con bé bị lừa :)) nhưng sự hờn mát này vẫn chưa tìm được nguyên nhân nên thếp giấy bị cắt lệch, méo mó và sự cầu toàn này đã tự mua dao dọc giấy để sửa lại.
Chồng thếp giấy dày cỡ 02 quyển từ điển cambridge, lấy sức hít 1 hơi thật sâu, tì tay con dao dọc giấy sắc mới mua mong sao một đường dao cơ bản có thể xong. Nhưng không. Sự lấy hơi nhiều lần như vậy cũng đã thấm mệt, sự bất lực của vô định lại quay trở lại. Vẫn tiếp tục cắt nhưng với sự buông thả, đi nhiều lần dao với một lực nhẹ nhàng hơn ( đúng hơn là chả còn tí sức lực cố gắng nào ở đấy cả) thì sau 1 thời gian ngắn thì thếp giấy vuông vức không trong kế hoạch của sự kỳ vọng.
Tạm là thếp giấy được giải quyết, bên cạnh đó, tạm tìm kiếm được nguyên nhân của sự bất lực là sự kỳ vọng quá lớn và không đặt giới hạn cho bản thân làm Mei đuối sức. Nguyên nhân phần nào đã thấy, giải pháp thì hình như Mei hơi cứng đầu nên vấn đề còn đang tồn đọng hay còn đọng bao phần thì chưa xác định.
Vì là sản phẩm dư thừa. Tạm là không có lợi ích.... Nên sớm bị dọn dẹp thôi...
Vì là sản phẩm dư thừa. Tạm là không có lợi ích.... Nên sớm bị dọn dẹp thôi...
Mei khá thích liên kết các cảm xúc trong cuộc sống link với cảm xúc và hành vi của nhà đầu tư trong thị trường chứng khoán. Ví dụ một chút, đợt này có khá nhiều nđt bị call margin, điển hình có một chị ndt bị call margin gọi Mei tâm sự nhiều lần trong suốt quá trình 6th thị trường giảm và Mei tóm tắt nó lại thành:
+ Sự kỳ vọng lớn: Kỳ vọng thị trường hồi trong nay mai ( khoảng thời gian ngắn)
+ Sự lì lợm: Hạn chế về gấp thếp vốn nhưng trung bình giá giảm bằng tiền margin căng đét full sức mua.
+ Sự bất định: Mỗi ngày giảm, là một lần " nhờ cậy" quyết định hộ "bán không em?"
+Sự thả trôi: Thôi kệ để chiều chị tính! và mai bị call margin thì gọi tâm hự. Vòng tuần hoàn cứ thế lặp lại. Mei đoán thì nó sẽ buộc phải dừng đến khi CTCK call sạch tài khoản chị.
+ Sự không xác định giới hạn: Lỗ 1x%, thôi đợi hồi tí thì bán. Nó sẽ diễn ra 3 trường hợp:
TH1: hồi 5% => chắc còn hồi.
TH2: Hồi 10% => Uptrend=> Gấp thếp
TH3: Chưa kịp hồi đã đi tiếp => Để đấy, một thời gian nữa là về bờ ấy m. Và dẫn tới hiện tượng call margin ( TH này đang diễn ra tương đối nhiều với nđt tại thời điểm hiện tại).
+Kết quả của sự thấm mệt: Thị trường cứ đi tiếp, không nhịp dừng chân.
* Ngủ gật* :)))
Viết tiếp....
Đây khum phải bài PR ai, chủ thể gì :))) Câu chuyện chỉ đơn giản là từ góc độ cảm xúc của nhà đầu tư. Mei chưa nói tới vấn đề ai khuyên ? Khuyên ntn? Bởi suy cho cùng, tài khoản là của mỗi cá nhân, quyền quyết định là mỗi cá nhân, cái mà cần học hỏi, tham khảo là " có hay không đặt giới hạn và con số "thường là" sẽ là bao nhiêu". Còn chuyện xác định giới hạn là bao nhiêu thì đó là tùy vào hoàn cảnh, điều kiện và phương pháp đầu tư nđt lựa chọn. Dài/ ngắn hạn? Vốn dư sức gấp thếp? ...
Xàm xí thế thôi, deadline dí đang thở oxy gòi ....
Xin chào! Đây là Mei~