Dưới mặt nước…. Aerith đang chìm dần. Với tư thế nằm như thể đang ngủ, cô nhẹ nhàng chìm vào hồ nước lạnh yên bình. Mạng lưới ánh sáng trên mặt hồ nhảy tung tăng trên cơ thể bất động của cô, như thể đang nhẹ nhàng níu lấy cô. Vẻ mặt của cô không còn biểu hiện đầy sức sống như xưa nữa. cảm giác vui tươi, hạnh phúc luôn lan tỏa đến mọi người, vẻ giận dỗi đối với sự yếu ớt, những giọt nước mắt đau buồn….tất cả chúng đều đã biến mất.
Tuy nhiên đây không phải là sự kết thúc của Aerith. Cô vẫn ngắm nhìn. Cô không ngắm nhìn qua đôi mắt xanh xinh đẹp mà qua tâm hồn của mình. Cô ngắm nhìn những hình bóng con người của thế giới bên kia, về thế giới của người cõi trên. Cô nhìn thấy gương mặt của Cloud, như trái tim của anh ấy đang tan ra từng mảnh với nỗi đau mất cô, với nỗi căm thù Sephiroth đã cướp cô khỏi cuộc đời anh. “Đừng tự trách mình. Sẽ không còn gì đáng lo nữa. Mọi thứ sẽ ổn cho dù Meteor có rơi xuống đi chăng nữa. Vì vậy đừng để những cảm xúc ấy nhấn chìm anh, hãy là chính bản thân mình.’ Aerith muốn nói điều đó nhưng môi cô không thể nào cử động được. Không pháp thuật nào có thể truyền ý nghĩ của linh hồn cô đến với Cloud khi mà anh ấy dần biến mất. Ánh sáng trên măt hồ dần yếu đi khi cô chìm xuống. Cô cảm thấy êm ái dưới lòng sâu của tàn tích Cetra, thành phố bị lãng quên. Aerith, người Cetra cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ mẹ trái đất.
Thân cô đã chạm đến đáy của mặt hồ. Dù vậy, Aerith vẫn tiếp tục chìm xuống. Cơ thể của cô sau bao nhiêu năm sống đang mất đi , chìm trong làn cát trắng như tuyết. giờ đây cô biết rằng mình đã bị tách rời khỏi cơ thể sống suốt 22 năm của mình mãi mãi. Con tàu đã được tách ra khỏi linh hồn giờ đây đang quay trở về với đất mẹ trong làn nước sâu thẳm. Nhưng tiềm thức của Aerith đang di chuyển đến 1 nơi xa hơn. Không gì thay đổi khi Aerith thở nhẹ dưới làn bụi bao quanh người cô, cô nhẹ nhàng chìm dần tiếp qua lớp màn sương dày. Thứ duy nhất mà cô có thể thấy là bóng tối…..nhưng dù vậy, nó vẫn là 1 thế giới ấm áp, nhẹ nhàng mà Aerith không cảm thấy cô đơn. Dần dần cô nhận ra rằng đây không phải là bụi hay bùn mà cô đang cảm nhận, tiềm thức đang trở lại và giờ đây Aerith có thể cảm nhận mọi thứ bao quanh cô. 5 giác quan giờ đây ở vào trạng thái cao hơn bình thường, cô có thể cảm thấy tính chất tự nhiên của vạn vật. Aerith đang ở trong 1 làn ánh sáng xanh lá cây nhạt bao quanh lấy mình. Ngay lúc đó cô nhận ra thứ mình đang nhìn thấy. Năng lượng tuôn ra dưới dạng hàng nghàn, không, hàng triệu dòng chảy đang tuôn tràng khắp mọi nơi trong trái đất. Dòng sông ánh sáng đang bao trùm lấy người cô cũng là 1 dòng chảy tách rời từ số còn lại. Nguồn năng lượng Mako mà trái đất có vượt xa tất cả sự tưởng tượng của con người và không thể nhận thức được bằng hiểu biết thông thường. Aerith nhìn vào nhịp đập của sự sống trên trái đất. Cô nhìn những dòng chảy hùng vỹ của lifestream khắp mọi nơi. Aerith đã nhận ra được nguồn gốc của sự sống nơi mà vạn vật phải trở về. Đây là nơi mà mọi linh hồn từ trái đất quy tu về và hòa lẫn kinh nghiệm, kiến thức cùng ký ức vào nhau. Nhưng Aerith vẫn còn ‘nguyên vẹn”, cô nằm trong dòng chảy của tiềm thức nhưng vẫn là chính mình. Aerith không hiểu tại sao cô lại trở thành như thế này. Là người Cetra cuối cùng, Aerith có trách nhiệm duy trì nguồn lực của Đất mẹ suốt cả cuộc đời. Aerith trò chuyện với trái đất, với những nguồn tiềm thức bên trong và đã được dạy rằng: Cái chết không phải là sự tách rời với sự sống. Aerith đã biết rằng cái chết không phải là sự tận cùng. cô đã biết về 1 thế giới mà mỗi người Cetra sau khi hoàn thành nhiệm vụ với Trái đất sẽ phải trở về. đó là lý do mà cô chấp nhận cái chêt khi biết rằng sớm muộn gì nó cũng sẽ đến. Aerith đã hoàn thành nhiệm vụ và cô chấp nhận nó với không chút sợ hãi. Cô không hề hối hận. Dù vậy, Aerith vẫn buồn, trái tim cô đau khổ. những người bạn đồng hành với cô, những người bạn mà cô gặp lần đầu tiên, người mẹ đã nuôi dưỡng cô suốt 15 năm: Elmyra, Những người mà cô không hiểu rõ lắm, những người mà cô chưa từng gặp và những người cô sẽ gặp trong tương lai…..Sự thật về việv cô không còn ở bên nhân thế được nữa làm cô đau lòng. Aerith cũng biết về nỗi đau của nhũng người còn sống. Họ không biết rằng cô vẫn tồn tại trong linh hồn. Họ không nên biết. Dù Aerith có ước họ biết đi chăng nữa, nỗi đau sẽ vẫn không thể phai đi.
Aerith càng đau khổ hơn nữa khi nghĩ về Cloud. Cô đã có những cảm giác hạnh phúc bên anh. Đầu tiên cô nghĩ rằng anh trông thật giống tình yêu đầu của cô. Dù vậy, gương mặt của anh, giọng nói, ánh mắt, cá tính hoàn toàn không tương tự và anh khiến Aerith cảm thấy anh là 1 người bí ẩn. Nhưng rất nhanh, mọi thứ đều không thành vấn đề. Aerith yêu Cloud nhiều hơn mối tình đầu của cô rất nhiều. Cloud là vị anh hùng của cô và anh ấy luôn phải đối mặt với hiểm nguy. Aerith thấy anh là 1 người đầy lòng tự tin, hấp dẫn(cool) , và luôn lo rằng anh ấy sẽ biến mất nếu cô rời mắt khỏi anh. Aerith muốn được ở bên cạnh anh mãi mãi, cô thật sự rất muốn. Khi Aerith phải rời khỏi mọi người để đến Forgotten city, trái tim của Cloud đã như 1 quả trứng bị nứt. Nhưng nó nứt không phải vì sự nảy nở, mà vì tâm trí anh đang tan vỡ. Aerith muốn ở lại chăm sóc cho anh, nếu như cô không phải là Cetra cuối cùng, nhất định cô đã ở lại bên anh. Tuy nhiên…… Người đàn ông với mái tóc bạc xuất hiện. Sephiroth! Người đã từng là 1 anh hùng lừng lẫy, giờ đây đã đi theo con đường của “thảm họa đến từ bầu trời” : Jenova một cách điên cuồng. Hắn ta muốn sử dụng pháp thuật hủy diệt khủng khiếp nhất: Meteor của Black Material. Kế thừa nhiệm vụ từ xưa của tổ tiên Cetra, Aerith phải hành động. Vì sớm hay muộn Sephiroth sẽ triệu tập 1 tảng thiên thạch khổng lồ lao xuống trái đất, vụ va chạm sẽ gây nên 1 vết thương mà có thể sẽ tiêu diệt luôn cả trái đất. Chắc chắn ngay sau đó Trái đất sẽ phải tập hợp 1 lưộng lớn năng lượng của Lifetream để chữa lành vết thương và đó chính là điều Sephiroth chờ đợi. Hắn sẽ chiếm lấy nguồn sức mạnh ấy, hòa nhập vào trái đất, và trở thành Thượng đế. Sau đó hắn sẽ tiêu diệt tất cả nhân loại, và rồi số phận của hành tinh này sẽ kết thúc, Aerith biết chắc điều đó. Aerith cảm nhận được lời thì thầm của quả đất về 1 phương pháp có thể ngăn chặn được Meteor, và biết rằng chỉ có cô, người Cetra cuối cùng có thể làm được điều đó. Cô chỉ có thể hấp thu kiến thức ấy từ Thành phố bị lãng quên (Forgotten City), nhưng đi đến đó sẽ biến cô trở thành đối thủ số 1 của Selphiroth. Hắn ta đang ở đâu đó trong Lifetream.
” Selphiroth….”
Aerith như nhìn thấy nụ cười đáng sợ của hắn, nụ cười của một thiên thần bóng tối vừa săn được một linh hồn về với địa ngục. Giờ đây cô hiểu rằng nguy hiểm vẫn còn tồn tại. Phép thuật Holy mà Aerith triệu tập đã bị chặn lại trước khi nó kịp bắt đầu. Tại một điểm nứt rất lâu rồi của trái đất…..Selphiroth đang ở đó, Nothern Crater( Vết nứt phương Bắc) nơi từng là Promise land của Jenova, chúng đang chờ đợi cho sự phục sinh của mình ở đó. Từ trên không gian, phép thuật hủy diệt tối thượng nhất đang bắt đầu. Thanh gươm hủy diệt từ thiên đường đã được định sẵn