Có những buổi sáng, mọi thứ dường như rơi vào hư không. Sự tĩnh lặng không còn là sự yên bình nữa, mà trở thành một dạng hỗn loạn không tên. Bất kể ai đó cố gắng giải quyết vấn đề, chúng vẫn cứ tiếp diễn, giống như một vòng luẩn quẩn không có hồi kết. Đó là cảm giác mà nhiều người đang trải qua – không phải vì họ không làm được, mà vì họ không hiểu được gốc rễ của sự thất bại.
Tất cả đều bắt đầu từ những mong muốn ngắn hạn, từ những giải pháp nhanh chóng. Khi cuộc sống trở nên phức tạp, ta muốn mọi thứ đơn giản. Nhưng rồi, sự đơn giản đó dần biến thành sự ăn sẵn. Một thói quen không chỉ làm lụi bại trí tuệ, mà còn làm cạn kiệt khả năng sáng tạo. Người ta dần quên mất cách tư duy độc lập, thay vào đó, họ tìm kiếm đáp án cho mọi thứ mà không quan tâm đến hành trình tìm hiểu.
Đã bao giờ bạn gặp một tình huống mà tất cả đều như đã an bài, mọi người xung quanh đều chạy theo giải pháp có sẵn mà chẳng cần suy nghĩ? Họ đặt ra câu hỏi, nhưng câu hỏi đó chẳng bao giờ đi kèm với ý định tự mình trả lời. Trong thời đại của công nghệ và thông tin, câu trả lời có thể đến trong tích tắc. Nhưng cái họ không nhận ra là mỗi câu trả lời nhanh chóng đều đồng nghĩa với việc đánh mất cơ hội phát triển.
Có một câu chuyện tôi từng chứng kiến. Một người trẻ, đầy nhiệt huyết, bước vào công việc với niềm tin mạnh mẽ rằng mình sẽ thành công. Anh ấy có mọi thứ trong tay: tài liệu, công cụ, sự hỗ trợ từ đồng đội. Nhưng điều kỳ lạ là, mỗi lần gặp vấn đề, thay vì tìm hiểu sâu hơn, anh ấy luôn chọn cách hỏi ngay lập tức, tìm câu trả lời từ người khác. Ngày qua ngày, anh ấy dần quen với việc dựa dẫm vào những lời giải thích có sẵn. Những thứ anh ấy tự mình tìm được ngày càng ít đi, và sự tự tin trong anh ấy dần biến mất.
Rồi đến một ngày, một dự án quan trọng đến tay anh ấy. Đó là một dự án mà mọi người đều trông đợi ở anh – nhưng không có ai giúp đỡ, không có hướng dẫn sẵn. Đối mặt với điều đó, anh ấy bị mất phương hướng hoàn toàn. Những lần trước, khi có người chỉ bảo, anh ấy không bao giờ quan tâm đến việc ghi nhớ hoặc tìm hiểu thêm, vì anh ấy tin rằng luôn có người khác làm thay. Và giờ đây, khi không có ai đứng sau, tất cả những gì anh ấy có là sự trống rỗng.
Có những điều trong cuộc sống, nếu không trải nghiệm và học hỏi qua đau khổ, ta sẽ không bao giờ có thể thực sự hiểu. Đôi khi, những câu trả lời nhanh chóng chỉ làm chúng ta thụt lùi. Ta lười biếng trong suy nghĩ và thiếu đi khả năng phân tích độc lập.
Nhìn lại, điều này không chỉ xảy ra với một người trẻ đó. Nó đang diễn ra khắp nơi, từ trường học, công sở, cho đến những người sử dụng các công cụ mạnh mẽ như ChatGPT. Thay vì tận dụng công nghệ để học hỏi, để kiểm chứng ý tưởng của mình, nhiều người chọn cách tìm đáp án ngay lập tức và không bao giờ dành thời gian suy ngẫm sâu sắc về điều gì đang thực sự xảy ra.
Một ví dụ rõ ràng là hệ thống giáo dục. Từ những ngày đầu tiên ngồi trên ghế nhà trường, học sinh được dạy cách thuộc lòng thay vì hiểu. Đề kiểm tra chỉ yêu cầu những câu trả lời đúng, mà không quan tâm đến quá trình tư duy. Cách làm này đã in sâu vào tâm trí nhiều người, khiến họ lớn lên với sự thụ động trong việc tiếp nhận kiến thức.
Nhưng không phải lúc nào cuộc sống cũng có sẵn câu trả lời. Không phải lúc nào cũng có người dẫn đường. Và chính trong những khoảnh khắc phải tự mình đối mặt với sự bất định, người ta mới thực sự trưởng thành. Nhưng nếu bạn không bao giờ bước ra khỏi vùng an toàn của mình, bạn sẽ mãi mãi đứng yên, và chẳng bao giờ thấy được tiềm năng thực sự của bản thân.
Có một lần, khi đứng trước tình huống nan giải, một người đồng nghiệp của tôi – vốn là người được mệnh danh là "người tìm giải pháp nhanh nhất" – đứng lặng lẽ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Anh ấy không biết phải làm gì, không biết phải bắt đầu từ đâu. Tại sao? Vì không còn ai trả lời cho anh ấy nữa. Tất cả những lần tìm kiếm giải pháp dễ dàng trước đó giờ đây đã trở thành gánh nặng khi không có câu trả lời có sẵn.
Anh ấy hỏi tôi: "Tại sao mọi thứ lại khó khăn như vậy?" Tôi chỉ cười và đáp: "Vì cậu đã quen với việc nhận đáp án, nhưng chưa bao giờ quen với việc tìm câu hỏi đúng."
Và rồi tôi để anh ấy tự mình suy ngẫm. Bởi vì có những bài học trong cuộc sống, nếu không tự mình trải qua, sẽ không bao giờ hiểu hết được giá trị của nó.
Có lẽ một trong những ví dụ điển hình nhất cho sự phụ thuộc vào giải pháp có sẵn mà chúng ta đang chứng kiến ngày nay chính là ChatGPT. Nó là một công cụ vô cùng mạnh mẽ, với khả năng cung cấp thông tin tức thời, giải đáp gần như mọi câu hỏi mà người ta đặt ra. Nhưng cũng chính từ đây, có một vấn đề nảy sinh mà ít ai chú ý tới: con người bắt đầu lười biếng trong tư duy.
Trước đây, nếu có một câu hỏi, người ta phải tự tìm hiểu. Họ sẽ phải đọc sách, nghiên cứu từ nhiều nguồn, phân tích và so sánh những thông tin khác nhau để tìm ra câu trả lời. Trong quá trình đó, họ không chỉ tìm được đáp án, mà còn phát triển khả năng tư duy phản biện, khả năng tìm kiếm và quan trọng nhất là học được cách tự đứng vững trước những thách thức.
Nhưng giờ đây, khi có ChatGPT, tất cả dường như trở nên quá dễ dàng. Người ta không còn phải mất công tìm hiểu. Chỉ cần gõ vài câu hỏi, câu trả lời hiện ra ngay trước mắt. Tuy nhiên, điều mà ít người nhận ra là việc này khiến họ bỏ lỡ quá trình học hỏi. ChatGPT chỉ là công cụ, nó không thay thế được tư duy của chính bạn. Những câu trả lời nó cung cấp có thể chính xác, nhưng nếu bạn chỉ dừng lại ở đó, bạn sẽ không bao giờ hiểu tại sao câu trả lời đó là đúng, và hơn hết là không phát triển được khả năng tự giải quyết vấn đề.
Hãy tưởng tượng một thế giới mà tất cả mọi người đều phụ thuộc vào ChatGPT. Họ không còn suy nghĩ hay tự tìm hiểu nữa, mà chỉ đơn thuần nhập câu hỏi và chờ câu trả lời. Điều này không chỉ làm mất đi khả năng sáng tạo mà còn tạo ra một lớp người thụ động, luôn dựa vào công cụ thay vì khả năng của chính mình. Dần dần, họ sẽ mất đi khả năng phân tích, và khi gặp phải một vấn đề mà ChatGPT không thể giải quyết, họ sẽ hoàn toàn mất phương hướng.
Tôi từng chứng kiến một tình huống tương tự. Một người bạn của tôi, rất thông minh và ham học hỏi, nhưng từ khi ChatGPT ra đời, cậu ấy bắt đầu dựa vào nó cho mọi câu trả lời. Ban đầu, nó rất hiệu quả. Mọi câu hỏi cậu ấy đặt ra đều được giải đáp nhanh chóng. Nhưng dần dần, cậu ấy không còn dành thời gian nghiên cứu sâu nữa. Khi gặp phải một vấn đề phức tạp hơn, mà ChatGPT không thể cung cấp đáp án rõ ràng, cậu ấy trở nên hoang mang và lúng túng. Cậu không biết bắt đầu từ đâu để tự tìm ra câu trả lời.
Đây không phải là vấn đề của riêng cậu ấy. Đó là vấn đề của một thế hệ đang dần dần phụ thuộc quá nhiều vào công cụ mà không nhận ra rằng công cụ chỉ giúp ta tìm thông tin, còn hiểu và áp dụng thông tin đó là điều chúng ta phải tự mình làm.
Điều mà người ta không nhận ra là, mỗi lần sử dụng ChatGPT để trả lời ngay lập tức, họ đang bỏ lỡ cơ hội học hỏi. Thay vì học cách tìm câu trả lời, họ chỉ đơn thuần nhận đáp án mà không cần biết lý do tại sao. Và một khi điều này trở thành thói quen, họ sẽ trở nên phụ thuộc và mất đi khả năng tư duy độc lập.
Sự thật là, công nghệ không thể thay thế được quá trình học hỏi và phát triển cá nhân. Nếu bạn không tự mình tìm hiểu, bạn sẽ không bao giờ biết cách đối mặt với thách thức. ChatGPT có thể giúp bạn tìm câu trả lời cho câu hỏi của ngày hôm nay, nhưng nó không thể chuẩn bị cho bạn câu hỏi của ngày mai.
Và rồi, khi đến một thời điểm mà không có câu trả lời sẵn có, bạn sẽ làm gì? Sẽ ra sao nếu ChatGPT không thể giải đáp thắc mắc của bạn, và bạn không có khả năng tự tìm hiểu và phân tích? Đó chính là lúc bạn nhận ra rằng khả năng tự học và tự giải quyết vấn đề là điều không thể thay thế. ChatGPT không phải là kẻ thù, nhưng lạm dụng nó có thể trở thành một vấn đề nguy hiểm.
Sự phụ thuộc vào công cụ có thể khiến chúng ta quên mất cách suy nghĩ sâu sắc. Và chính sự lười biếng đó sẽ là kẻ thù lớn nhất của sự phát triển cá nhân.