Trong đời, chúng ta có thể gặp và dính líu vào nhiều mối quan hệ khác nhau, tùy vào tình cảm và những duyên nợ trong đó mà sức sống của mối quan hệ đó mãnh liệt hay yếu ớt. Nhưng sinh-diệt là một quy luật bao trùm trong vũ trụ, các mối quan hệ tất nhiên cũng không thoát khỏi. Vậy một mối quan hệ sinh ra và chết đi như thế nào?

Theo Phật giáo, sinh-diệt chia thành 4 giai đoạn là "thành - trụ - hoại - không". Một số người cũng quan niệm rằng sự sống này là những dòng chảy năng lượng. Con người, cây cỏ và tất cả mọi thứ đều là năng lượng ở những dạng khác nhau. Các mối quan hệ giữa chúng cũng như thế. 
Một sự vật mang trong mình hai mặt đối lập là  sinh và tử. Chúng tồn tại khi sinh-tử cân bằng, già yếu đi khi tử chiếm ưu thế và đến một lúc nào đó sự cân bằng hoàn toàn bị phá vỡ thì sự vật chết đi.
Hôm nay tôi đọc trên ASK của ông Truê, có người gửi một câu hỏi:
Một người con trai lúc trước hay chủ động nhắn tin với mình (nhưng k rủ đi chơi) hầu như ngày nào cũng thế, share cho mình mấy cuốn sách, mấy cái link hay ho, mèo chó các thứ ... Nhưng đến một ngày bỗng nhiên im bặt, mình nhắn tin trước thì trả lời ậm ừ vài câu, như thế mấy tháng rồi, thì là vì sao?
Theo tôi thì tất cả những mối quan hệ mà ta có trong đời đều sẽ đến giai đoạn già nua, và chết đi. Đặc biệt bản thân tôi đã từng nhiều lần ở trong tình huống mà bạn nữ mô tả trong câu hỏi: nói chuyện với một người một cách vô cùng thân thiết, chia sẻ đủ thứ, nói đủ điều... nhưng đến một hôm chả biết trời đẹp hay xấu tự dưng lại không ai pm cho ai nữa, thế là im lặng. Cũng có khi quên mất nhau luôn, có người thì sau đó lại tiếp tục nói chuyện vui vẻ trở lại, có người thì lâu lâu có việc lại nói vài câu... Tất cả đều là thật lòng và giữa hai người thôi, không phải thả thính, cũng không phải do "bên thứ ba" nào can thiệp hết. Từ trải nghiệm của chính mình và được sự chia sẻ, tâm sự của bạn bè, tôi thấy: 
Một mối quan hệ tình cảm, khi đã được sinh ra thì sẽ lớn lên, già đi, và đến một giai đoạn nó bắt buộc phải lột xác, phải đột phá nút thắt để trở thành một hình thái cao hơn, nếu không nó sẽ trở nên cứng nhắc, tù túng và dần tàn lụi.
Những vệt sáng vận mệnh gặp nhau, đi cùng nhau, rồi xa nhau, rồi lại gặp?
Tôi có hình dung rằng: Mỗi người chúng ta giống như một vệt sáng du hành trong vũ trụ đa chiều. Những người thân, người yêu, bạn bè hay các mối quan hệ khác xuất hiện là khi những đường ánh sáng đó gặp nhau.

Bản thân mỗi vệt sáng có quỹ đạo của riêng mình và sẽ luôn bị lệch đi ít nhiều, lên, xuống, trái, phải... mỗi khi có những tác động từ môi trường sống. Đó là lý do vì sao chúng ta không hề quen biết, rồi lại gặp nhau, thân nhau, rồi lại dần xa cách.

Có khi những cuộc chia xa xảy ra do mâu thuẫn hay sự khác biệt cố hữu bên trong mỗi người xung đột với nhau, cũng có khi cả hai chẳng làm gì cả, cũng không mong muốn mà lại tự động phải xa nhau.

Dù tiếc nuối hay lãng quên, ta vẫn phải luôn hướng về phía trước để gặp gỡ và đi cùng những người mới trên quỹ đạo cuộc đời mình.

Ta sẽ gặp những ai, thân với ai, và liệu có đi cùng ai đến hết cuộc đời này? Những vệt sáng cũ liệu có ngày còn gặp lại? Mọi thứ đều ở phía trước.

Điều gì đáng mong chờ nhất ở một mối quan hệ?

Một là giúp nhau không tính toán: nhiều người rất ngại khi nhận sự giúp đỡ, cho, tặng của người khác, vì quan niệm "của biếu là của lo, của cho là của nợ". Tôi thì thoải mái lắm. Ai khen tặng, hay cho, hoặc giúp đỡ tôi điều gì một cách thật lòng tôi đều đón nhận và cảm ơn. Tôi cũng giúp bất kỳ ai trong khả năng và theo sở thích. Chỉ vậy thôi. Không phải ai cho mình cái gì là mình tìm cách trả lại họ. Ai mà có suy nghĩ đó khi cho tặng hay giúp đỡ tôi thì lỗ chắc rồi. Ngược lại bản thân tôi khi giúp đỡ ai đó cũng không mong họ đáp lại. Tôi giúp người không phải do họ tội nghiệp, mà do tôi thích thế. Với bạn bè thì càng là như thế. Nhận là vì tấm lòng của bạn, còn cho là do ở lòng mình. Yêu thương một chiều là tốt nhất.
Hai là không phán xét nhau: Điều này có nhiều mức độ khác nhau, tôi tin dù là bạn thân nhất cũng khó mà nói hết tất cả suy nghĩ trong tận sâu tâm hồn mình cho người kia được. Và tôi cũng tin người ta thân nhau chính vì họ biết người kia sẽ không phán xét mình, ở mức độ nào đó. Không phải ngẫu nhiên mà các dạng "confession" được hoan nghênh đến vậy, do nhu cầu được bày tỏ mà không bị phán xét (ít ra là chỉ đích danh) của con người là rất cao. Nếu ta tìm được một người mình biết chắc sẽ không phán xét chính mình thì sao?
Tôi đã từng có, cũng đang có một vài người bạn như thế. Đáng tiếc là cũng không thoát khỏi quy luật sinh-diệt oái oăm kia. Có những người đã xa nhau lâu lắm, cũng có người vẫn còn liên lạc, nhưng chỉ vậy thôi.
Tôi cũng hay nhớ về những vệt sáng đã xa, và cảm nhận những vệt sáng đang dần xa mà chúng tôi cố kiềm sát lại. Dù sao thì không ai biết trước hoàn toàn vận mệnh, những vệt sáng cuộc đời, cũng có thể sẽ lại gặp nhau.
Dr. Seuss cũng có nói: "Đừng buồn vì những điều đã kết thúc, mà hãy vui vì chúng đã từng xảy ra". Dù trải qua bao nhiêu lần sinh-diệt của những tình cảm khắc cốt ghi tâm, tôi vẫn chưa nản lòng bạn ạ. 
Tôi vẫn chào đón người mới mà không hề ám ảnh những người cũ, và vẫn tạm biệt nhau khi đến lúc rời xa. Có duyên sẽ gặp lại mà, đúng không?
24/5/2017