Tôi chỉ đặt ra một tình huống giả định như thế này "Bạn vào một nhà hàng sang trọng ở đây bạn gặp một bà cụ nghèo đang cố bán những tờ vé số cho khách nhưng lại bị nhân viên ở đây ngăn lại với những lời lẻ thiếu tôn trọng và bạn nghe được" trong trường hợp này bạn sẽ hành xử như thế nào?
Trường hợp này ai trong bất kì chúng ta cũng sẽ có câu trả lời cho riêng mình nhưng với tôi cuộc sống sẽ đẹp hơn biết mấy nếu như bạn nhẹ nhàng nhắc nhở nhân viên ở đây hãy biết tôn trọng một người lớn tuổi và mời bà cụ nghèo ngồi xuống bàn của mình trao cho bà những lời ân cần và giúp đở bà bằng cách mua cho bà một tờ vé số với giá cao nhất bạn có thể mua, vì sao lại là mua mà không phải là cho tiền bà. Vì bất kì ai cũng có lòng tự trọng và bạn cần phải tôn trọng một người nghèo khó, lớn tuổi biết tự kiếm tiền để nuôi sống bản thân. Chỉ như thế thì đồng tiền bạn cho đi mới thật sự có giá trị với người nhận, chính vì thế mà tờ vé số bạn mua cũng có giá trị của của riêng nó...
Trong những tháng ngày học đại học, tôi làm thêm trong một quán cà phê sang trọng bật nhất thành phố nơi tôi sống, tôi làm ở bộ phận "server" tôi còn nhớ có một lần "order" cho cặp vợ chồng già nghèo tôi nhận ra vẻ e dè ở nơi họ nên đã cố tạo cho họ cảm giác được tôn trọng hết sức có thể. Hai vợ chồng chỉ gọi đúng một ly cà phê đen đá, nhìn họ chia sẽ nhau ly cà phê tôi thấy trong ấy là yêu thương, là quan tâm, là một thứ tình cảm khó lý giải mà không phải cặp vợ chồng nào cũng có được. Chú có hỏi tôi, nước lọc ở đây có tính tiền hay không, tôi bảo không chú ạ! Chú nói sợ tính tiền chú không đủ tiền trả, tôi cười khẻ bảo với chú cứ uống thoải mái khi nào hết tôi sẽ châm tiếp!
Bạn biết không trong lòng tôi lúc đó thật là xót xa, tôi nghĩ lại những lúc mình ăn nhậu với đám bạn, những lúc ném tiền qua của sổ với những món đồ chẳng thật sự cần thiết. Tôi chợt nhận ra mình đã quá "may mắn" đã quá "hạnh phúc" và cũng thật "phung phí". Đến lúc chú gọi tôi đến tính tiền cho chú nhìn chú lấy trong túi ra một nắm tiền lẻ chỉ vừa đủ trả ly cà phê tôi đã muốn thanh toán thay cho chú nhưng thật sự tôi đã không làm vì sự phân vân, vì sự ít kỉ của bản thân. Giờ đây nói những lời này chỉ là là muốn nhắc nhở bản thân rằng mình đã từng là một kẻ như thế, hèn nhát, thiếu định hướng...
Tôi nhận ra hạnh phúc đến từ những điều thật giản đơn chỉ cần ta sống hết mình với cuộc sống ta sẽ thanh thản. Cuộc sống cũng sẽ đẹp hơn rất nhiều nếu chúng ta biết chia sẽ, quan tâm, yêu thương nhau...