[CTQ2] Giấc mơ đẹp nhất
Bạn đã bao giờ ngồi trong nhà và suy nghĩ thông suốt một vấn đề, trong khi cũng ở tại căn nhà đó, trong phòng vệ sinh, bồn cầu vẫn...
Bạn đã bao giờ ngồi trong nhà và suy nghĩ thông suốt một vấn đề, trong khi cũng ở tại căn nhà đó, trong phòng vệ sinh, bồn cầu vẫn đang tắc nước.
Bạn đã bao giờ mặc một bộ suit đen không cúc , dắt cho đi dạo chỉ để thấy mình giống John Wick nhưng chính bản thân lại chẳng thể cắt tiết một con gà.
Bạn đã bao giờ mua rất nhiều sách về đọc, chỉ để thấy mình trí thức. Rồi chính bạn mang đống sách mới tinh đó đặt vào thùng rác, để phản biện chính cái phần học thức trong mình. Rồi chính bạn lại thấy hành động đó chỉ là một sự trứng đắc 2.0, và bản thân vẫn là con chuột hamster mải miết chạy trong vòng tròn xuẩn ngốc.
Bạn đã bao giờ gánh tạ nặng chưa? squat tầm 150kg chẳng hạn, bench press 120kg... và khi cơ bắp pump lên, ta nhìn mình đầy nam tính trong gương, ta vạch bụng , 6 múi cơ rõ ràng, ta pose dáng để thấy mặt lưng hình thang, tricep và bicep. Chúa ơi, ta yêu cơ thể này, yêu bản thân đến điên dại, nhưng chính ta lại mang bản thân lên mạng để kẻ khác phán xét, ta phản bội lại phần mình yêu quý , ta nuôi lớn nó, rồi bỏ mặc nó ở góc phố, mặc cho đám đông trêu đùa và phán xét. Ta bắt chính mình trở thành hình tượng, rồi ta gông cổ nó lôi lên pháp trường, ta chặt đầu ta , rồi ta đau khổ, ta đổ lỗi, hờn giận. Ta đi một quãng đường vòng rất xa, để trở về điểm ban đầu... vẫn...là : " không chấp nhận bản thân mình".
Bạn đã bao giờ vô thần chưa? Bạn có bao giờ muốn gỡ bỏ bàn thờ, chỉ để khẳng định vị thế bản thân trong gia đình. Rằng mình lý trí, nam tính và sáng suốt. Rằng nếu có tin, ta chỉ tin vào bản thân , rằng ta sẽ không bao giờ bất lực, rằng trí khôn của ta đây là một cái gì đó đặc biệt, kiên định, chăm chỉ và cầu tiến. Rằng cái chắp tay của mẹ khiến ta đau đớn, câu kinh bà đọc mỗi tối là lời than thở đay nghiến ta, cuộc đời bà là những chuỗi ngày nghèo nàn và thống khổ, rằng ta không là gì ngoài sự thất vọng. Đúng vậy, ta sẽ tháo bàn thờ ra, đập bát hương đi , vì khi không thể là lý tưởng ta sẽ là lý trí.
Bạn biết không, ta chưa bao giờ trở thành cái thứ ta nghĩ, ta vẫn treo bàn thờ, vẫn cắm những nén nhang, vẫn khúm núm bưng mâm cơm cho mẹ vào dịp cuối năm. Hóa ra, suy nghĩ hung hăng trước đây chẳng có ý nghĩ gì ngoài việc ve vãn cái tôi hèn hạ. Cuộc đời ta nhập nhoạng giữa thực và ảo, ta đối phó với bất lực và khổ đau của hiện thực bằng những uy quyền trong giấc mơ hão huyền, ta càng giao động trong đời thì càng quyết đoán trong mộng. Chúa ơi, ta đã không còn vô thần nữa rồi.
Bạn đã bao giờ sợ AI chưa? Rằng trí thông minh nhân tạo đó sẽ cướp mất công việc mà ta vẫn luôn muốn bỏ. Ta sợ nó cướp mất những đau khổ , sự đau khổ gắn với nhân cách của ta. Ta tự hào vì mình là một thành viên của xã hội, nên ta kể khổ, càng khổ ta càng được trọng vọng, càng trải qua bao nhiêu thử thách ta càng có uy quyền, ta có tư cách để phát biểu.
AI ư? Nó sẽ thay ta, nó sẽ làm việc một cách dễ dàng, nó bóc mẽ nỗi khổ của ta, nó biến nỗi khổ đó thành trò đùa. Không được, vậy là ta mất vị thế, ta mất tư cách, ta mất nhân cách, ta mất hết... không còn khổ đau, ta sẽ còn lại gì? Vì ta đã quen với sự khổ của công việc thường nhật, nên cường độ giảm một nửa, ta chỉ cần tỏ ra thật khổ là lừa được thiên hạ, lừa được chính ta. Nếu mất việc, ta sẽ phải đối diện với nỗi khổ mới, lại phải đi chứng minh, vì nếu không sẽ chẳng ai quan tâm cả. Ta học về AI, không phải vì ta thấy nó hứng thú, mà để che dấu nỗi sợ. Đó là chiến thuật mà ta đề ra cho bản thân, một mặt ta bài trừ nó nhằm củng cố địa vị đương thời của bản thân, mặt còn lại ta tôn vinh trí tuệ nhân tạo như một xu hướng hấp dẫn và hào nhoáng.
Bạn đã bao giờ yêu việc mình đang làm chưa? Bạn làm việc mà không thấy mệt mỏi, bạn chăm chút từng chi tiết, bạn xếp đối tác vào những danh mục riêng, bạn quản lý tiến trình một cách điệu nghệ, bạn chủ động và linh hoạt. Bạn nhận một mức lương tốt và được sếp trọng vọng. Bạn được thăng chức, đồng nghiệp gọi tên bạn kèm theo một tính từ cao quý, đàn em cúi chào khi thấy dáng bạn bước qua. Buổi tối trước khi ngả mình xuống gối, bạn cười mãn nguyện và dễ dàng chìm vào giấc ngủ, buổi sáng bạn thức dậy sảng khoái và biết rõ việc cần phải làm, tràn trề và hi vọng. Mọi người thân đều nể phục bạn, đặc biệt là mẹ (vợ, em gái, chị gái, các bà cô), bà nhắc đến bạn như một hình mẫu, thỉnh thoảng bà chê đôi chút về lối sống phóng túng nhưng lại kết thúc bài diễn văn bằng sự hài lòng ghê gớm. Bạn cảm thấy mình bất tử và bất khả xâm phạm, bạn là một cỗ máy làm việc không mệt mỏi, là sự sáng tạo không giới hạn, bạn là hình khối không có chu vi, tất cả các cạnh đều nới dần ra. Bạn tôn vinh công việc, cuồng công việc, bạn nói về công việc trong khi nhậu, người khác thì say mê nghe bạn nói, các cô gái dõi theo từng bước bạn tới. Bạn ghét những kẻ lười nhác và thiếu ý trí, bạn dùng triết lý của những người thành công làm tôn chỉ, bạn khiêm tốn và hòa đồng, bạn đề cao tiền và khinh thường tiền, bạn nói rằng, đến tận cùng, khi nắm mắt buông tay, ta chẳng ai nhớ đến ta có bao nhiêu tiền, người đời chỉ nhớ đến những thành tự mà ta đã cống hiến, và rằng con người sinh ra để làm việc và tận hưởng, với bạn, hai thứ đó hòa làm một.
Mộng vỡ tan tành
Bạn đã bao giờ vỡ mộng chưa? Ý tôi là thực sự ngỡ ngàng, thực sự ngạc nhiên, thực sự vụn vỡ. Công việc bỗng dưng trở nên khó khăn, lương không tăng , sếp không trọng vọng , không còn thử thách, không còn kỳ vọng, chẳng có gì cả. Thành tựu bao năm là sự đương nhiên, tư bản mua bạn sòng phẳng, chính bạn ký vào hợp đồng, họ tốt vì họ muốn, chứ họ không có nghĩa vụ . Bạn tự tin vì kinh nghiệm và quan hệ đã tích lũy , bạn ra sức vùi dập những đồng nghiệp trẻ, những kẻ có bằng cấp và ngạo mạn. Bạn trở thành con người bạn từng khinh bỉ, và bạn đáng khinh hơn như thế. Bạn bắt đầu đề cao đạo đức, rằng kính trên nhường dưới là lối sống cao quý, bạn chơi với những người kém cỏi, bạn bám vào họ như bám chiếc thùng phi rỗng để nổi trên mặt nước, bạn lo lắng. Bạn già , béo, và kệch cỡm, bạn không phải một cỗ máy làm việc, bạn bị đau lưng, bị gout , bị đau gan, đau dạ dày, bạn khó ngủ , thường tỉnh giấc giữa đêm, rồi nằm trằn trọc đến sáng. Bạn thức dậy với nỗi lo lắng bị thay thế và những mưu mô nhằm củng cố địa vị, bạn tỉnh dậy với áp lực phải chu cấp cho gia đình, và thể diện với cộng đồng chơi golf. Bạn lái chiếc xe 7 chỗ đi ăn phở, 1 chỗ cho cái thân thể đang mục ruỗng, 6 chỗ còn lại là cái tôi phì độn, bạn gọi một bát tái lăn ít bánh, rồi bạn thấy cặp đôi thanh niên mới vào, bạn gọi thêm 2 quả trứng trần nữa, bạn chẳng hiểu vì sao, bạn chỉ gọi thêm thôi. Bạn mặc quần jean, chải tóc, ve vãn các cô gái trẻ, bạn đi tập tạ. Bạn mặc quần nâu, áo tu, bạn cạo trọc , bạn lập điện thờ, ngày ngày hương nhang, bạn nói về kinh dịch, bạn dạy tụi trẻ những triết lý mà chúng không hiểu, bạn có hỏa nhãn kinh tinh nhìn nhận sự vật tinh tường. Chúa ơi, bạn trở thành đúng cái thằng già đáng khinh mà bạn từng thấy khi còn đôi mươi.
Bạn là cái quái gì?
Một bức tranh nham nhở, một con quái vật nhiều đầu , một tập hợp những điều phải chứng minh
" Nếu là tôi thì tôi sẽ"ảo tưởng
Là một chặng marathon 60 năm, với những điểm mốc chói sáng hướng đến ý nghĩa sau cùng.
"Tôi đã sống một cuộc đời xứng đáng"chữ tôi đứng đầu câu
Là các mặt đối lập , hi vọng cùng thất vọng, thành công cùng thất bại, xứng đáng và hoài phí...
"Đã trễ mất rồi"Không còn tôi
Là mâu thuẫn và nhận thức
"Có những câu hỏi được đặt ra không phải vì nó cần một câu trả lời"im lặng
Chúa ơi
kkkkk
vietanh.gsm@gmail.com

Sự kiện Spiderum
/su-kien-spiderum
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất
Hãy là người đầu tiên bình luận bài viết này