Hôm nay mở một loạt entry nháp trong blog của mình ra, thì chợt thấy có một bản đã được ủ đến mức gần lên men từ 2019. 
Đó là một bản nháp nằm trong chuỗi bài tâm sự tỉ tê những câu chuyện ngu ngốc trong hành trình Xuyên Việt suốt 2 tháng bằng xe máy của mình vào hè 2016. Bản nháp kể về điểm cuối cùng trong hành trình của mình, cũng là nơi mình luôn dành cho nó một tình cảm rất đặc biệt - Hà Giang.
Mình muốn viết tiếp câu chuyện cuối cùng cho hành trình đẹp đẽ này, và đặt một dấu chấm lửng cho series sẽ tiếp tục còn có những điều mới mẻ hơn trong tương lai.
Yeah.
___________________
Một góc nhìn từ cột cờ Lũng Cú
Trở về từ Bắc Giang lạ mà quen, mình vẫn chưa qua nổi cơn nhớ nhung tha thiết núi rừng. Với mình, tình yêu đối với núi non chưa bao giờ là đủ. Sinh ra ở nơi rừng bạt ngàn biển mênh mông, sông suối có, ao hồ cũng không thiếu, thế nhưng cứ thế mà đâm đầu vào trót yêu mấy tảng đá dựng đứng một màu gọi là núi.
Không gì sánh được cái cảm giác như được nhấc bổng lên hoàn toàn, bé nhỏ đến bao nhiêu khi trước mặt là bạt ngàn rừng núi, phía dưới chân là thung lũng, xung quanh là mây mù, mùi cây cỏ ẩm cứ vương bên cánh mũi. Mình có kiêu căng ngạo mạn đến mấy, cái tôi lớn đến mấy, mạnh mẽ đến mấy, đứng trước núi rừng vẫn cứ cảm thấy yếu đuối, tí hon như một hạt cát, cảm thấy mình chưa biết một tí ti gì về thế giới này.
"Đi Hà Giang với em!" - mình quăng một câu lạnh tanh cụt ngủn về phía Linh, người anh đến từ Hải Dương mà mình quen được ở Sài Gòn. Kể ra mình cũng ít có lạnh lùng vô dmình, khi ra tới Hà Nội mà chỉ chăm chăm gạ gẫm người ta để thỏa mãn mục đích của mình. 
Mình đã luôn nghĩ về Hà Giang suốt chmình đi, đã tưởng tượng trong đầu sẽ một mình một ngựa oanh tạc hết cái Đông Bắc cho bằng được, kiểu ta đây cóc cần đứa nào đi cùng. 
Thế nhưng bây giờ trong một trưa nắng gắt bên tách cà phê ở Cộng, mình lại thốt ra câu đấy với anh Linh. Anh có vẻ cũng bất ngờ với ý định đó của mình, liền ngắc ngứ hỏi han đi bao lâu, chừng nào về, rồi plan như nào blah blah. Mình trả lời: "cứ đi thôi, em chả biết".
Đúng 2 ngày sau, mình và anh Linh đã đầy đủ đầu mình tay chân cùng một em lều yên vị trên xe tiến về phía đông Hà Nội. Đây là ngày mình vừa háo hức, vừa buồn đến thối cả ruột. 
Háo hức vì suốt 2 tháng vừa qua, đây sẽ là lần mình được người ta chở đi gần như nguyên một quãng đường xa xôi, không còn cảnh tự xế trong cô đơn nữa. Cả háo hức vì sắp chạm tới cực Bắc, sắp đặt được dấu chấm đẹp đẽ cho hành trình của mình rồi. 
Nhưng buồn thối ruột vì sao? Vì mình sẽ sắp phải tạm kết thúc hành trình của mình, sắp hết được lăn lê bò trườn ưỡn ngực ra chầm chậm hít hà cuộc sống bụi đường, sắp phải quay lại bốn bức tường ở nhà, sắp được đi tiếp đi hết cái miền Tây Nam Bộ, nhưng sẽ không còn tự do nữa. 
Đi một mình rất vui, nhưng một mình quá nhiều đâm ra chai sạn, riết không còn phản ứng với những người đi chung nữa, thế nên lần này có được bạn đồng hành trên một quãng đường dài, mình cảm thấy như được trải nghiệm một điều gì mới mẻ tươi tắn hẳn lên.
Mình liến thoắng suốt đoạn đường từ Ngã Tư Sở - nơi mình ở cùng nàng thơ của mình cho đến khúc cua băng qua Vĩnh Phúc, tạt qua Tuyên Quang cho đến trung tâm thành phố Hà Giang với anh Linh - xế của mình.
Mình nói về đủ thứ trên đời, nào địa lý lịch sử triết lý văn học, cho đến những thứ vu vơ vớ vẩn nhất là tại sao vạch ở giữa đường có chỗ thì thẳng liền chỗ thì đứt đoạn (Đố các bạn biết tại sao). 
Sau chuyến đi này, mình mới biết có người không biết AH1 là viết tắt cho cái gì, TL là cái quần gì vẫn thường xuất hiện trên bản đồ dọc đường đi, và Nghệ An là tỉnh lớn nhất Việt Nam!? :)
Theo kế hoạch tạm thời được bàn bạc ngay trên đường đi, bọn mình sẽ ở lại TP. Hà Giang 1 đêm, sau đó tiếp tục dừng ở thị trấn Yên Minh 1 đêm, băng lên Lũng Cú, vượt đèo Mã Pí Lèng qua thị trấn Mèo Vạc, sau đó thì sống chết tính sau. 
Đèo lên đến Lũng Cú
Thế nhưng cuộc đời với mình không bao giờ là bình thường. "Đi luôn đi anh!" - mình nhẹ nhàng bật ra một câu khi đặt chân được tới trung tâm thành phố Hà Giang, ngồi chễm chệ ăn trưa lúc 1h chiều. mình và anh Linh đến được TP Hà Giang trong vòng hơn 5 tiếng đồng hồ, bắt đầu từ 8 rưỡi sáng. "Còn sớm quá, ở lại đây một đêm chết già mất!" - mình chắc nịch một câu.
Mình nói ra câu đấy mà không biết sự tình ra như thế này là đều nhờ vào sự bay theo chiều gió của mình, không plan, không một lịch trình cụ thể. Nói thật ra, mình thích để mọi sự tự nhiên, nếu cứ đi theo một đường thẳng, sẽ chẳng có gì thú vị, chẳng còn gì để kể. 
Và giờ đây theo như ước nguyện, mình có thứ để kể, về sự "lên kế hoạch" tuyệt vời của mình, một sự có thể gọi là vừa cố tỏ ra cool ngầu vừa ngu ngốc.
Một góc trên đèo Mã Pí Lèng nhìn xuống sông Nho Quế
Còn tiếp...