COVID-19 thực sự là một thảm họa với những nạn nhân của nó, với những người đang đau đớn trên giường bệnh, với những người đang hồi hộp từng giờ chờ đợi tờ giấy ghi kết quả xét nghiệm, và là tấm vé một chiều đến Thiên đường cho không ít khách trọ trần gian.
Với chúng ta, lần đầu tiên, à lần thứ hai trong năm nay chứ, ta cảm nhận được ranh giới Tử sinh nó gần đến thế, và sự sống này quý giá đến thế nào.  
Đứng trước cái chết, mọi sự trở nên rõ ràng và chân thực vô cùng. Đâu là thứ thực sự ý nghĩa với ta? Nếu ngày mai bạn chết, hôm nay bạn muốn sống ngày cuối cùng như thế nào? Nếu ngày mai bạn chết, thứ mà bạn muốn mang theo sang bên kia thế giới là gì? Nếu ngày mai bạn chết, bạn muốn mọi người nhớ đến mình như thế nào? Nếu ngày mai bạn chết, bạn muốn nói những lời cuối cùng ra sao, với những ai vậy?
Con người ta, dù là ai, chúng ta đến với thế giới này từ cát bụi, rồi sẽ trở về với cát bụi. Vậy nên, trong khi còn ở trong thân người này,  có ai trong chúng ta đang quên rằng phải trân trọng chính mình và người khác?
Sáng nay, như một thói quen, mình lại mở bài hát Lời chưa nói của Thùy Chi.
Đã bao giờ bạn nghĩ rằng: mỗi ngày mà ta còn được sống, ta hãy đến với nhau bằng sự sẻ chia, hãy chia sẻ cho nhau những Lời chưa nói, trước khi mọi lời nói trở thành thừa thãi trước sự nghiệt ngã của Tử sinh?
Kiếp người này à, ngắn lắm, nếu có thể san sẻ tâm sự, cho nhau nụ cười khích lệ, cho nhau một cái ôm giữa cuộc đời gian nan này, thì ta sẽ khám phá được rằng ta tìm thấy chính mình trong người khác. Vì chúng ta, cơ bản đều giống nhau, trong sâu thẳm đều mong mỏi hạnh phúc và bình yên.
Mình tặng các bạn bài thơ của một tác giả mình rất hâm mộ, nhà thơ Bùi Giáng, thay cho lời chúc phúc lành của mình. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua quãng thời gian khó khăn này, bằng tất cả bản lĩnh và một trái tim biết yêu thương
CÁT BỤI

Ta cứ tưởng Trần Gian là cõi thật
Thế cho nên tất bật đến bây giờ !
Ta cứ ngỡ xuống Trần chỉ một chốc
Nào ngờ đâu ở mãi đến hôm nay !

Bạn thân ơi! Có bao giờ bạn nghĩ
Cuộc đời này chỉ tạm bợ mà thôi
Anh và tôi giàu sang hay nghèo khổ
Khi trở về cát bụi cũng trắng tay

Cuộc đời ta phù du như cát bụi
Sống hôm nay và đâu biết ngày mai ?
Dù đời ta có dài hay ngắn ngủi
Rồi cũng về với cát bụi mà thôi

Thì người ơi! Xin đừng ganh đừng ghét
Ðừng hận thù tranh chấp với một ai
Hãy vui sống với tháng ngày ta có
Giữ cho nhau những giây phút tươi vui

Khi ra đi cũng không còn nuối tiếc
Vì đời ta đã sống trọn kiếp người
Với tất cả tấm lòng thành thương mến
Ðến mọi người xa lạ cũng như quen

Ta là cát ta sẽ về với bụi
Trả trần gian những cay đắng muộn phiền
Hồn ta sẽ về nơi cao xanh ấy
Không còn buồn lo lắng chốn trần ai!

- Bùi Giáng -