CODA - Giai điệu hạnh phúc
CODA - Giai điệu hạnh phúc
Gia đình đối với ta đó là một món quà và nó là thứ vĩnh cửu và trường tồn theo thời gian
Quote về gia đình
Khi ta được sinh ra đời, đôi khi chúng ta không thể chọn cho mình được đâu sẽ là gia đình của mình, anw có thể là giàu sang hay nghèo khổ, hạnh phúc hay đau buồn, chúng ta đâu thể biết được. Nhưng có một điều rằng chúng ta được sinh ra, được ban phát cho một đặc ân, được cho những giác quan để từ đó ta biết yêu, biết cảm nhận, biết cảm thông và hơn hết cho ta biết thấu hiểu và đó chính là giá trị thiêng liên của hai từ gia đình mang lại. Gia đình là một tổ hợp của kết nối, để rồi hành trình từ khi chúng ta đi, lớn lên và già đi thì đích đến mà chúng ta hằng mong, rút cuộc cũng quay lại vẫn là gia đình, nơi ban phát cho ta tình yêu vô điều kiện, là nơi mà ta có thể òa khóc và cũng là nơi mà ta dành tình yêu to lớn của cuộc đời mình.
Quote về gia đình
Quote về gia đình
Oscar nghe có vẻ to lớn hay có vẻ hàn lâm nhưng đâu đó một cá thể nhỏ bé, một câu chuyện mộc mạc lại đem lại cho ta, người xem một xúc cảm, rung động hoặc có thể là nước mắt. Và CODA làm được như vậy, một câu chuyện đề cao được vai trò của gia đình, một câu chuyện về gia đình có tác động như thế nào đối với đứa trẻ mới lớn và một câu chuyện cho ta thấy thước đó hạnh phúc của một con người đó chính là ở gia đình.
Một trong những trường đoạn mà phim để lại nhiều cảm xúc nhất
Một trong những trường đoạn mà phim để lại nhiều cảm xúc nhất
CODA (Children of deaf adults) - như tựa đề đã nói lên tất cả - câu chuyện xuất phát từ một gia đình đánh cá nọ và được minh họa trực quan dưới góc nhìn của một cô bé mới lớn là Ruby. Trong đó Ruby là cô bé bình thường trong một gia đình bị điết, thông qua cô bé, tác giá mượn hình ảnh đó để gột tả được những tâm tư, nhưng mất mát hay những đánh đổi trong cuộc sống mà cô bé phải nhận khi có gia đình như vậy. Đây là một câu chuyện trên con đường trưởng thành của cô bé, tìm được đâu là ước mơ, bày tỏ tâm tình với gia đình và giải quyết những mẫu thuẫn.
Cảnh cuối cùng của phim
Cảnh cuối cùng của phim
Khó khăn trong giao tiếp, mặc cảm với bạn bè khi Ruby sống trong một gia đình như vậy, mặc hình chung đã tạo ra mỗi nỗi sợ, cô sợ bạn bè hay sợ làm điều gì đó mà người ta cho là khác thường vì chính cô đã sống trong mớ bòng bông từ nhỏ cho đến bấy giờ. Và cô chọn chính nỗi sợ đó để nói lên nỗi lòng mình, đó là âm nhạc, một trong nhưng môn nghệ thuật mà có thể đánh bay được hết hoài nghi, mở ra hi vọng và hình thức để cô bé nói ra được những gì mà mình ấp ủ và nung nấu (Fact: Cô bé đã dùng 2$ để mua máy nghe nhạc, cô sống đơn giản để trải nghiệm đam mê của mình)
Giao tiếp mà kí tự với người bị điết
Giao tiếp mà kí tự với người bị điết
Câu chuyện vô cùng nhẹ nhàng, êm đềm và đôi lúc là chênh vênh khi những biến cố ập tới và tất thẩy nó đều liên quan tới gia đình của cô. Nỗi vất vả lớn nhất trong phim là giao tiếp, Ruby phải đóng vai trò là cầu nối giao tiếp giữa gia đình và xã hội, mặc hình chung đã tạo nên một áp lực lớn lên cô bé khi phải gánh trên vai cả hai trọng trách không biết phải đánh đổi giữa gia đình và ước mơ như thế nào. Cô bé cũng biết yêu đương chứ (p/s: ai rồi không như vậy) đó là điều không thể tránh khỏi, cô chọn âm nhạc vì hai điều một là cho ước mơ và hai là theo đuổi tình yêu của mình, điều đó càng làm cô chứng tỏ bản thân mình hơn và cũng là sóng gió đầu tiên mà cô phải gặp phải.
Câu chuyện khá khôi hài ở chỗ, là gia đình của Ruby rất có khiếu hài hước những cử chỉ mà các diễn viên đem lại rất tự nhiên trong lỗi diễn xuất khi biểu thị những kí hiệu khiếm thính (Fact: Họ là những người khiếm thính thật sự). Tuy bị khiếm khuyết nhưng họ vô cùng tự hào yêu đời, họ vẫn có thể sống một cách bình thường và tư tin trước loại ngôn ngữ kí hiệu, và điều đó vô hình chung những câu chuyện tế nhị (Sex chẳng hạn). Được đem ra bởi chúng bạn khi thấy sự khác thường trong cách giao tiếp, câu chuyện cho thấy được sự phân biệt sâu sắc giữa người bị khiếm thính và người bình thường đôi khi những hành động đơn giản nhưng bị bóp méo bởi những con người không hề hiểu về cuộc đời con người đó như thế nào. Thế nhưng cũng bởi vì thế tình yêu của cô càng sít lại gần hơn, thế mới thấy lại phải cộng điểm cho cái gia đình này, mẫu thuẫn được hóa giải bằng cách cảm thông và mở lòng, cô tha thứ cho chàng trai cô yêu và rồi mọi chuyển vẫn sẽ ổn thôi.
NOT BE LATE TO APOLOGIZE
Đừng để mọi thứ đi qua xa
Vẫn là mạch chuyện êm đềm trên những bản nhạc nhẹ nhàng và du dương, cô bé cứ phải đắng đó giữa gia đình và tương lai. Cô giải bày và muốn được sự đồng thuận nhưng bị kiềm hãm, họ không sai nhưng cũng không thể không trách.
Cô bỏ lại gia đình và chọn tương lai
Cô bỏ lại gia đình và chọn tương lai
Khi cô bé hỏi mẹ mình con muốn đi học nhạc vì thương yêu, vì mãi xem con mình vẫn là một đứa trẻ và vì họ không nghe được nên họ không nghĩ là con mình sẽ làm được, họ sợ con mình sẽ thất vọng, thất bại và họ sợ họ sẽ rời xa nhau, mối liên kết gia đình sẽ mất đi. Đỉnh điểm và cao trào là khi cô bé xảy đến mẫu thuẫn với gia đình, cô bé chọn tương lai nhưng gia đình lại chọn giữ cô lại, sự đối lập một mớ bong bông cứ lặp đi lặp lại và tái diễn, cô đẩy gia đình vào thế khó và khi quyết định của cô đưa sau nhiều đắng đo, thì dù sao cô vẫn luôn yêu thương gia đình, cô đã chọn nuốt trọn nước mắt gói lại giấc mơ để tiếp tục là cô con gái nhỏ của cha và mẹ (p/s: cô khóc trước thấy giáo dạy nhạc, "Dù sao thì cô vẫn chọn gia đình"). Sự yêu và ghét trong cô thì phần nhiều nghiên về yêu, tình yêu mộc mạc của đứa trẻ đang đắng đo, đang đứng giữa quãng chừng của sự trưởng thành. Sự nhu nhược và yêu gia đình quá mức đã không thể không yêu nhưng không khó chịu, nó đẩy cao trào đến mức người anh trai của cô còn nói cô nên đi đi, ở đây vẫn sẽ ổn thôi thôi, vì gia đình vẫn ổn trước khi cô ra đời. Hình ảnh âm thầm nuôi dưỡng ước mơ cho cô, từ những điều nhỏ nhất, với anh trai cô anh muốn tự mình làm, tự mình đi tới giấc mơ bằng chính mình chứ không mãi phụ thuộc vô cô bé.
Khoảnh khắc đẹp nhất và hạnh phúc nhất
Khoảnh khắc đẹp nhất và hạnh phúc nhất
Phải dành lời khen rất đặc biệt cho người viết kịch bản cũng như quay phim của tác phẩm những phân cảnh cuối khi cô bé đứng hát thì máy quay đưa về phía gia đình, cha mẹ và anh trai cô bé, âm thanh mất dần đi chỉ là màn diễn họa mà không có một chút âm thành nào. Đó là điểm độc đáo trong tác phẩm, khi người họ bị điết họ quan sát nhiều và họ biết cô con gái của họ đã thực sự hát, cô hát rất hay và cô đã làm cho nhiều người phải rơi lệ. À khi đó họ biết họ phải chấp nhận rằng cô bé phải đi và họ phải chấp cánh cho ước mơ đó. Trường đoạn quay về thực tại khi âm thanh vang lên buổi diễn đã kết thúc những tràn vỗ tay không ngớt, họ chẫm rãi đứng lên và vỗ tay tự hào.
Gia đình là thước đó của hạnh phúc
Quote by me
Hai phân cảnh cuối phim là khoảnh khắc mà giấc mơ cô được chấp cánh và niềm hạnh phúc lớn nhất là có gia đình ủng hộ, họ sẽ theo bạn tới bất cứ đâu, yêu thương vô điều kiện và giúp đỡ hết sức mình. Khi người cha đặt tay lên cổ để nghe từng cái rung trong thanh quản của con gái, cha cô đã tìm thấy được điều đẹp đẽ nhất trong cô tựa như những vì sao mà ông thấy ngoài biển. Và cô đáp lại điều đó, cô mang âm nhạc của mình không chỉ dành cho người bình thường nghe mà gia đình cô đại diện cho những con người khiếm khuyết có thể hiểu và du dương theo giai điệu mà bài hát của cô, đó chính là một chứng nhận cho sự trưởng thành và cũng là sự công nhận cao cả của gia đình đối với cô.
Tác phẩm phải nói là vô cùng xứng đáng với Oscar trên cả phương diện hàn lâm lẫn đối với thường thức. Họ đã được sống trong một cuộc sống dưới gốc nhìn của một đứa trẻ xem là cá biệt, khác biệt trong xã hội đang cố gắng vượt qua và vươn lên để đạt được ước mơ cũng như là trải nghiệm chuyến hành trình yêu thương mà gia đình cô mang lại, đó là một chỗ dựa vững chắc và là nơi hậu thuẫn cho mọi ước mơ bay cao.
Tái bút, CODA là một tác phẩm đáng coi, phải nói là rất đáng coi, một câu chuyện về gia đình, về hành trình yêu thương, về những khó khăn mà khuyệt tật mang lại nhưng họ không buồn họ vẫn sẽ cười, họ vẫn sẽ luôn cố gắng để mang lại những điều tốt đẹp đến cho con cái, họ vẫn sẽ giữ được cái kết nối bền chặt này dù cho con cái họ là bình thường hay bất thường thì đối với họ con cái họ vẫn chỉ là những bé con.
Gia đình chính là thước đo chuẩn mực về hạnh phúc củ
a con người (không bao hàm tất cả) nhưng gia đình đã cho ta mọi thứ, dạy cho ta nhiều điều và yêu thương ta vô hạn, điều đó càng khẳng đỉnh một điều ta thay đổi bởi nhiều thứ nhưng chung quy thứ vĩnh viễn tồn tại với mỗi chúng ta đó chính LÀ GIA ĐÌNH. Cảm ơn các bạn đã đọc đến đây, các bạn hãy xem phim và để lại cảm nghĩ của bạn thế nào ? Nó cho bạn thấy được điều gì và gia đình có ý nghĩ thế nào với bạn? Peace