Sau đây là câu chuyện về một leader tệ hại (là mình) và những may mắn mà mình đang phải chịu hậu quả. Và hello, vẫn là Sophie 27 tuổi đây :)

1. "May mắn" được làm leader Marketing:

Mình làm Marketing về mảng giáo dục. Nhìn chung mình cũng chả có background gì từ trước về Marketing, mà chỉ đơn giản là có tiếng Anh tốt, làm lâu ở công ty và hiểu rõ sản phẩm. Và thế là, bùm, mình trở thành leader của team Marketing.
Mình sang làm leader Marketing với 2 nhân viên ruột mà mình mang sang từ phòng cũ. Sang Marketing, gây dựng lại team từ đầu. Đó là một thời điểm rất khó khăn của công ty, từ sếp đến nhân viên đều stress. Ai cũng nghèo. Ai cũng khó khăn. Là lead của Marketing, mình từng sợ hãi đến mức tắt chuông điện thoại trong suốt 2 năm đó. Mình không thể chịu được cảm giác nghe thấy tiếng chuông điện thoại và biết là sếp gọi. Mình không dám cầm điện thoại buổi tối vì tầm 9h-11h là tầm sếp réo (và chửi) khi bài đăng không tốt.
Vốn công ty mình làm Marketing khá tốt, nên dù lúc đó rất khó khăn thì một thời gian sau, quỹ đạo cũng lại quay về được khoảng 60-70% như trước đó. Nhưng mình nhận ra làm kiểu này có lẽ không ổn, vì content 90% là cóp nhặt từ chỗ khác. Những cái mình tự sáng tạo ra thì lại chẳng hiệu quả như khi đi copy. 
Điều khiến mình hoảng nhất là mình thấy cách làm của bên mình không được trong sạch. Mình cảm thấy mình đang giấu khách hàng. Và mình biết, khi những điều này lộ ra thì mình gánh không nổi. Quan trọng hơn, mình cảm thấy không ổn, không thể tiếp tục, không tốt.
Thế là mình nghỉ việc. Dù làm rất lâu rồi, mức thu nhập một tháng khá ổn, gần 20 triệu, nhưng mình vẫn nghỉ. 
Đồng xu nào cũng có 2 mặt, phải không?

2. Mình có tiếc cái "may mắn" ấy không?

Có và không. Mình thấy hơi tiếc nuối vì lúc đó nghỉ mà không biết sau đó sẽ làm gì, cũng như không tưởng tượng được là tìm công việc mình muốn lại khó đến thế. Nhưng mình không tiếc công ty cũ. Giờ nó vẫn tạm ổn nhưng ... không, sẽ đến lúc nó không ổn.

3. Mình đạt được gì trong thời gian "may mắn" ấy?

Haiz, để mình nói cho bạn biết, mình đã KHÔNG ĐẠT ĐƯỢC những gì, với tư cách là một leader:
- Team mình không đạt được cái gì với tư cách là một team. Mình quản lý 2 team nhỏ hơn, nhưng 2 team hoạt động khá riêng rẽ. Kết cục là với tư cách một phòng ban, mình không nghĩ là chúng mình đạt được cái gì đáng kể.
- 2 team nhỏ đều hoạt động ở mức chấp nhận được, có tháng được tháng không. Chẳng có một con số đáng tự hào nào để nói.
- Có một số sản phẩm khiến mình tự hào, nhưng đó lại là công sức của cá nhân, tức là riêng mình và 1-2 bạn khác. Đó hầu như là sản phẩm của mình với team cũ (2 bạn nhân viên ruột ở phòng cũ mình mang sang).
- Có một số thứ cứ gọi là thành công đi, nhưng giờ nếu bảo mình làm lại, chưa chắc mình làm được. Mình chưa rút ra được "công thức thành công".
- Thu nhập ừ thì cũng khá, nhưng mình không nghĩ là thực sự mình mang lại nhiều giá trị đến thế cho công ty. Chắc là, một phần là do mình chịu áp lực của vị trí đó, một phần là do mình có nhân viên và thị trường khá tốt.
Giờ nghĩ lại đến 2 chữ may mắn, mình buộc phải thừa nhận:
Có rất nhiều thứ mình cứ nghĩ mình đạt được là do mình giỏi, do mình nỗ lực, do mình sáng tạo. Nhưng khi đặt mình ở hoàn cảnh khác, mình không làm lại được. 
Hóa ra, hoàn cảnh đã giúp đỡ mình nhiều hơn mình tưởng.
Mình đã có những nhân viên tốt hơn mình tưởng.
Mình đã có thời tiết, các mối quan hệ, ngân sách tốt hơn mình tưởng.
Mình đã được tin tưởng và động viên nhiều hơn mình tưởng.
Và đó là khi mình nhận ra, mình đã từng là một leader, nhưng là một leader khá tệ. 
....................................................
Còn đây là những thứ ít ỏi mình nghĩ là mình ĐẠT ĐƯỢC, với tư cách leader:
Một thằng bé nhân viên của mình, trước đây suốt ngày chơi điện tử trong giờ làm việc, bây giờ biết đọc sách và làm việc đến 10h tối. Nó nói với mình, nhờ mình chửi nó nhiều mà nó thay đổi. Nó biết ơn mình.
Mấy bạn nhân viên ruột của mình, đầu năm nay mình có tụ tập và giúp các bạn ấy làm kế hoạch năm. Khi được hỏi ai là người ảnh hưởng tích cực đến chúng nó, mấy đứa đều nói là mình. Mình luôn là người lắng nghe và "hỗ trợ" khi các bạn ấy bị stress.
Hình như mình cũng giúp được một vài người, và hình như những lời cảm ơn ấy là nguồn cơn của việc hôm nay mình ngồi đây,
THẤT NGHIỆP.
Hì hì.
Chả hiểu sao mình nhớ mãi khoảnh khắc mình tổ chức một buổi training nho nhỏ trong phòng về một công cụ xác định năng lực và tính cách cho bản thân. Mình bảo với thằng cu em chơi điện tử là "Không phải cái gì dành nhiều thời gian cũng là tốt hơn, sướng hơn. Em ngồi chơi điện tử 3 tiếng chưa chắc đã vui bằng em ngồi chơi điện tử 1 tiếng." 
(mọi người có thắc mắc tại sao không :)))

4. Tóm lại là?

May mắn đã giúp mình có một công việc có vẻ ổn định, một mức lương có vẻ kha khá. Nhưng may mắn đã gây dựng cho mình một ảo tưởng sức mạnh về bản thân mà bây giờ mình đang phải gánh hậu quả.
Và cũng là may mắn đã cho mình gặp những người đó. Để mình có cơ hội thay đổi một chút cái nhịp sống thường ngày của họ. Tạo ra một nếp gấp trên con đường đời của họ. Biết đâu, nếp gấp này là sự mở đầu của nhiều nếp gấp khác.
Và thế là, mình nghỉ để tìm việc trong ngành hỗ trợ tâm lý và giáo dục. Mình muốn cống hiến, muốn mang đến sự thay đổi tích cực.
(Anh chị em đi qua nếu biết cơ hội nào hoặc đã từng làm truyền thông cho các tổ chức Non-profit thì chia sẻ kinh nghiệm giúp mình với ạ. Mình cảm ơn chân thành lắm lắm.)
Còn bạn, may mắn đã mang lại gì cho bạn?