Chúng ta đều có một khoảng thời gian muốn được chạy trốn trong đời. Có thể là nhiều lần.
Suy nghĩ đầu tiên của tôi về việc bỏ trốn xuất hiện vào năm cấp 2. Là những ngày bố mẹ cãi nhau, nhà ngoại nhìn tôi bằng con mắt kì lạ, bất thường mà một đứa trẻ cũng có thể nhận ra. Nó cố kéo dài thời gian về nhà bằng cách đi thêm một vòng quanh khu tập thể, trốn vào một góc trên tầng 5 khi nhà ở tầng 3 và chỉ đi xuống khi trời xẩm tối.

Nhưng tất nhiên đứa bé ấy nào có chạy trốn đi đâu được, đó chỉ là sự quanh quẩn. Bởi ta đâu có nơi nào để đi hay ở lại mãi mãi mà không dùng đến tiền. Bé cũng vậy, lớn cũng thế.
Tôi bắt đầu đi xa thành phố với những chuyến đi: hai ngày, ba ngày, một tháng. Một người bạn đã nói thế này khi chúng tôi trong kì quân sự: 'Ở đây khổ thật, nhưng mà lại sướng vì không phải nghĩ gì cả.' Nhìn người bạn ấy, sẽ chẳng ai nghĩ cô bạn có điều gì phải lắng lo.
Dường như chúng ta đều thế cả. Đem trên mình một lớp mặt nạ, một thứ vỏ hào nhoáng nhất và ngăn cho ai thấy những khuyết điểm, tự ti và tăm tối nhất của mình. Chúng ta ganh đua với những thứ thời trang, kiểu tóc, xe cộ, loại điện thoại mới nhất khi ra đường, để nó trở thành bộ mặt của ta. Ta thỏa mãn trước cái ngước nhìn của kẻ khác nhưng rồi lại tự thấy mệt mỏi trước đống thời gian và tiền bạc ta phải bỏ ra cho chúng.
Làm gì có nơi 'đi trốn' nào không cần đến tiền? 'Đi trốn' ở Đà Lạt, Sapa, hay là Mộc Châu cũng đều thế cả.
Chúng ta bỏ tiền dành dụm trong một quãng thời gian dài ra cho một kì nghỉ bình yên có hạn định. Thứ định nghĩa 'bình yên' giờ đây phải mua bằng tiền.
Và với những người nói rằng 'quá suy nghĩ về tiền thì làm sao có bình yên', đó là bởi họ chưa phải lắng lo về tiền. Không phải là nỗi lo về việc không đủ tiền mua hàng hiệu, mà là ngày mai có bao nhiêu tiền để ăn, ăn gì khi túi chỉ còn vài đồng chứ chẳng phải câu hỏi 'ăn ở đâu ngon'.
Tôi mới đọc một bài post của chị chủ hai homestay - một người luôn cố sống bình thản và an nhiên nhất có thể, với việc mở homestay như để thỏa mãn niềm vui, đam mê và chia sẻ chúng với mọi người - giờ chị ấy cũng phải đi tìm việc nhiều nơi khác để có thể duy trì việc mở cửa đứa con của mình. Một điều hết sức bình thường trong cuộc sống này, nhưng tôi lại thấy thật buồn. Bởi nó như thể một cuộc chạy trốn bất thành, và bạn lại phải ra đối diện với chính những thứ khiến bạn mỏi mệt.
Nếu xã hội này phân chia giai cấp và những mức sống khác nhau xuất hiện bởi giàu nghèo, chiếm hữu. Thì điều gì sẽ xảy ra nếu trên Trái Đất này 'tiền' không còn giá trị. Sẽ thế nào nếu đi lại, ăn ở, giải trí trở thành một điều tối thiểu và tất yếu một người có thể làm được, có thể nhận được? Điều ấy hẳn còn xa lắm. Đây đâu phải Wonderland.