Ngày trước, mình trọ cùng một đứa bạn làm cùng công ty.
Không phải kiểu người giỏi giang nổi bật, nhưng sống chỉn chu, lành tính, mọi người đều rất yêu quý.
Nó dùng một chiếc điện thoại Samsung đời cũ. Không sang, nhưng bền. Nhắn tin, nghe gọi, chụp hình, tất cả đều ổn, chỉ là cấu hình hơi yếu, chơi game đôi khi sẽ bị giật lag.
 Có lần mình hỏi sao không đổi máy, nó chỉ cười:
"Dùng quen rồi. Với lại… chưa thấy cần."
Mọi chuyện vẫn thế, cho đến khi Apple ra mẫu iPhone mới.
Đợt ấy, mạng xã hội dậy sóng. Đi đâu cũng thấy mọi người bàn tán về iphone và các tính năng vượt trội của nó.
Công ty mình cũng không ngoại lệ. Mọi người hí hửng rủ nhau đi xem máy, selfie, check-in… ảnh ngập tràn news feed.
Giữa không khí đó, thằng bạn mình bỗng trầm hẳn. Ít nói. Ít cười.
Mình thấy lạ, hỏi thì nó chỉ lắc đầu. Đi làm về, nó mới tâm sự:
“Tự nhiên thấy cái điện thoại này… cùi quá.”
“Hồi trước thấy bình thường, giờ nhìn đâu cũng thấy lỗi.”
 “Không biết có phải mình đang lỗi thời quá không…”
Hóa ra nó cũng bắt đầu lung lay về chuyện đổi máy.
Đúng thế thật, Mấy ngày sau đó, mình thấy nó hay mở các trang bán điện thoại. Xem, so sánh, rồi lại tắt.
Mình mới đùa:
 “Thích thì mua luôn đi.
Xem tới xem lui rồi không mua thì xem làm gì?”
Nó cười gượng:
 “Xem cho biết thôi, chứ không định mua. Thấy không cần lắm. Với lại… cũng hơi tiếc tiền”
Lúc đó mình cũng chẳng biết nói sao.
Chỉ thấy buồn cười và một chút thương. Thương cho nó và cả những người như bọn mình.
Biết là không thật sự cần, nhưng cứ mỗi lần ra ngoài hay lướt face lại thấy người ta tự sướng, khoe điện thoại mới, nhiều lúc cũng thấy chạnh lòng.
Bọn mình còn trẻ mà, đôi lúc cũng muốn được sống thoải mái một lần, tiêu xài cho đã.
Khổ nỗi làm công ăn lương, vất vả từng đồng, bây giờ bảo bỏ vài tháng lương ra để chạy theo một chiếc điện thoại đời mới thì lại không nỡ.
Rồi vài hôm sau, bỗng thấy nó vui vẻ trở lại.
Mình mới giật mình hỏi: “Mua máy mới rồi à?”
Nó lắc đầu, cười cười, nói một câu rất lạ:
“Chiếc điện thoại không đổi. Chỉ là lòng mình thay đổi.”
Rồi nó mở thư viện ảnh, đưa mình xem.
Trong đó có một tấm hình: ba mẹ nó ngồi trước hiên nhà, tay cầm ly trà, cùng nhìn ra vườn, cùng cười.
Bức ảnh không filter, không hiệu ứng, chỉ là một khoảnh khắc bình dị nhưng rất thật và cũng rất ấm áp.
Nó kể, mấy hôm trước về quê, ba mẹ nhờ nó chụp ảnh hộ.
Ông bà vẫn dùng điện thoại đen trắng, đâu biết selfie là gì.
Chỉ bảo: “Con chụp cho ba mẹ tấm hình để làm kỷ niệm.”
Tấm ảnh đơn giản, không quá sắc nét nhưng ba mẹ nó thích lắm, khen nức nở, còn dặn nó đem đi rửa để treo trong nhà.
Câu chuyện chỉ có vậy nhưng sau chuyến về quê ấy tâm trạng bạn mình tốt hơn hẳn.
Mình vẫn nhớ rõ ánh mắt nó lúc kể chuyện, không rạng rỡ kiểu hớn hở khoe khoang, mà là một sự vui sướng từ sâu bên trong, có chút gì đó an yên rất khó diễn tả.
Mình không ngờ, chỉ một tấm ảnh giản dị, chụp bằng chiếc điện thoại cũ…
lại khiến nó thay đổi nhiều đến thế.
Nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ không phải tấm ảnh làm nó thay đổi
mà chính niềm vui mộc mạc, giản dị của ba mẹ nó đã lan sang, chạm tới lòng nó.
Giúp nó dừng lại thôi so sánh, thôi chạy theo, và lặng lẽ tìm lại hạnh phúc của riêng mình.
Cách mà ba mẹ nó hạnh phúc… thật đơn giản.
Tấm ảnh ấy không có filter, không hiệu ứng đặc biệt,
nhưng vẫn đủ khiến hai ông bà mỉm cười mãn nguyện.
Tại sao lại vậy?
Có lẽ, bởi họ không bị cuốn theo trào lưu, không sống theo những chuẩn mực hào nhoáng mà thế giới ngoài kia áp đặt.
Với họ, chỉ cần một khoảnh khắc gia đình đoàn tụ, một buổi chiều ngồi uống trà trước hiên nhà, đã là đủ.
Và rồi, mình chợt nhận ra một điều thật đáng sợ, một sự thật đang diễn ra ngay trước mắt mà ta lại thường vô tình bỏ qua.
Hạnh phúc của chúng ta đang bị định nghĩa lại mỗi ngày, không phải bởi chính mình, mà bởi bàn tay vô hình của các công ty truyền thông, những thương hiệu lớn, và cả những nền tảng mạng xã hội mà ta vẫn đang đắm chìm hàng giờ.
Họ không chỉ bán sản phẩm, họ đang bán cả những giấc mơ và hình mẫu về một "cuộc sống lý tưởng" mà ai cũng khao khát chạm tới.
Có những lúc, ta thấy mình chẳng thiếu gì cả.
Đủ ăn, đủ mặc, có mái nhà che nắng mưa, có công việc ổn định đủ để trang trải cuộc sống.
Nhưng rồi, một ngày nào đó... giữa những dòng quảng cáo lấp lánh, giữa những bức ảnh lung linh người ta chia sẻ trên mạng,
Ta bỗng thấy bản thân nhỏ bé, lạc lõng, và… thiếu thốn.
Không phải vì ta thật sự thiếu.
Mà vì ta quên mất những điều từng khiến bản thân cảm thấy đủ.
Từ khi nào mà hạnh phúc lại bị đánh đồng với xe xịn, nhà to, những kỳ nghỉ xa hoa, hay những món đồ đắt tiền?
Họ khéo léo gắn kết những món đồ vật chất với những giá trị tinh thần:
Một chiếc điện thoại mới được đóng gói cùng lời hứa về sự hiện đại, năng động và thành công.
Một chuyến du lịch xa xỉ gắn liền với hình ảnh của tự do, trải nghiệm và “sống thật”.
Hay một món đồ hiệu mang theo cảm giác được yêu thương, được ngưỡng mộ, được công nhận.
Và rồi họ khiến ta tin rằng:
Chỉ cần mua món đồ này, dùng dịch vụ kia… ta sẽ hạnh phúc hơn, tự tin hơn, hấp dẫn hơn.
Rằng hạnh phúc là thứ có thể mua được, sở hữu được, và chứng minh được qua những lượt thích, con số và ánh mắt ngưỡng mộ từ người khác.
Thế là ta cứ thế chạy theo.
Mua sắm, làm việc cật lực, theo đuổi không ngừng.
Không hẳn vì nhu cầu thật sự, mà vì nỗi sợ bị bỏ lại phía sau.
Bởi lẽ, chúng ta không chỉ đang mua một món đồ mà đang mua cảm xúc.
Mua lấy một phiên bản “cái tôi lý tưởng” mà họ đã khéo léo vẽ nên, một hình ảnh phản chiếu trong mắt người khác, chứ không phải giá trị thực sự của bản thân.
Có bao giờ bạn thức dậy vào một buổi sáng, chỉ lướt điện thoại vài phút thôi mà đã thấy mất năng lượng quá…
Cuộc sống của người khác sao lại lung linh đến vậy?
Người thì đang vi vu du lịch ở những nơi tuyệt đẹp, người thì có người yêu hoàn hảo cùng câu chuyện tình lãng mạn chẳng khác gì trong phim, người lại khoe cuộc sống sang chảnh bao người mơ ước… 
Họ cười rạng rỡ trong quán cà phê, khoe chuyến đi Bali, đôi giày mới, hay chỉ đơn giản là góc làm việc được sắp xếp tinh tế.
Còn mình, vẫn ở đây – giữa căn phòng bình thường, sống cuộc sống không mấy nổi bật.
Mạng xã hội giống như một tấm gương… nhưng là một tấm gương méo mó. Nó chỉ cho ta thấy những lát cắt đẹp đẽ nhất, lung linh nhất của cuộc sống – những hình ảnh đã được chọn lọc, gọt giũa một cách kỹ càng.
Còn ta… lại đem những phần chân thật, vụng về, và đôi khi là rất chật vật của mình… để so sánh với những cái hào nhoáng ấy.
Và rồi, theo thời gian… ta bắt đầu cảm thấy tự ti, thấy mình chưa đủ.
Chưa đủ giỏi, chưa đủ xinh, chưa đủ “thành công”… như người ta.
Rồi ta lại ao ước: "Giá như mình cũng được như họ…"
Thế là… ta lao vào cuộc đua tìm kiếm thành công.
Ta cứ chạy. Chạy mãi… nghĩ rằng hạnh phúc đang đợi ở một nơi rất xa, trên một ngọn núi thật cao.
Nhưng khi leo đến đỉnh rồi, ta lại thấy một ngọn núi khác cao hơn… rồi một đỉnh khác nữa, xa hơn…
Và cứ thế, hành trình ấy kéo dài mãi… không có điểm dừng. 
Có lẽ… điều khiến ta mệt mỏi nhất không phải là vì ta thua kém người khác,
mà là vì ta cứ mãi nhìn sang cuộc sống của họ để định nghĩa giá trị của chính mình.
Mạng xã hội vẽ nên một thế giới lấp lánh nhưng hời hợt, nơi ta dễ dàng bị cuốn vào cảm giác mình chưa đủ tốt, chưa đủ giỏi, chưa đủ nhiều. Nó đẩy ta vào vòng xoáy không hồi kết của sự ganh đua, so sánh và khát khao vô tận.
Và một khi tin rằng mình chưa đủ, thì dù có đạt được bao nhiêu, ta cũng chẳng bao giờ cảm thấy hạnh phúc. Bởi khi tâm chưa thấy đủ, thì dù có sở hữu cả bầu trời, ta vẫn chỉ thấy mình đang thiếu một vì sao.
Nhưng bạn biết không…
Một hạt giống cây tùng sẽ mất vài năm đầu chỉ để mọc rễ.
Trong khi cây cải chỉ vài tuần là đã trổ hoa.
Cả hai đều đúng… theo cách riêng của nó.
Bạn không chậm.
Bạn chỉ đang đi theo nhịp sống riêng mình và điều đó là hoàn toàn ổn.
Hãy nhớ rằng: cuộc đời mỗi chúng ta là một hành trình riêng, một câu chuyện không lặp lại. Cuộc sống của bạn không cần giống bất kỳ ai khác mới trở nên ý nghĩa và đáng trân trọng.
Có những người rời bỏ làng quê yên ả để lên thành phố…
Họ tìm kiếm sự phù hoa, náo nhiệt, ánh đèn rực rỡ và ước mơ đổi đời.
Rồi sau cùng, khi đã đi qua đủ những ồn ào, đủ những bon chen…
Họ lại quay về.
Không phải để trốn chạy,
mà là để tìm lại chính mình,
trong sự bình yên mộc mạc,
trong nhịp sống chậm rãi,
trong tiếng gió, mùi đất,
và cái nắng dịu dàng nơi quê nhà. 
Vì vậy… thay vì tiếp tục chạy theo người khác.
sao ta không thử… dừng lại một chút thôi?
Dừng lại để thở…
để lắng nghe chính mình…
để cảm nhận những điều nhỏ bé nhưng rất thật quanh ta.
Bạn có nghe không?
Hạnh phúc đang khẽ thì thầm qua hơi ấm của tách trà sáng sớm…
trong nụ cười hiền của mẹ nơi cuối hiên nhà…
và cả trong từng nhịp thở dịu dàng mà cuộc sống vẫn âm thầm trao tặng mỗi ngày.
Hôm trước, mình thấy một cô gái ngồi ở quán cà phê nhỏ ven đường. Trước mặt cô là một ly cà phê sữa đá, còn tay thì lướt điện thoại liên tục. Một lúc sau, cô thở dài, đặt điện thoại xuống, ngồi thẫn thờ nhìn ra đường.
Ly cà phê vẫn còn gần như nguyên vẹn. Ánh nắng chiều chiếu nghiêng qua ô cửa kính, đẹp đến lạ… Nhưng hình như cô không thấy.
Mình bỗng có cảm giác quen thuộc.
Cái cảm giác ngồi giữa dòng đời mà tâm trí như lạc đi đâu mất. Không còn cảm nhận được vị ngọt của cà phê, không thấy được vẻ đẹp của ánh chiều, chỉ còn lại sự trống rỗng và mỏi mệt.
Áp lực cuộc sống như khiến ta quên mất cách tận hưởng cuộc sống của chính mình.
Cô làm mình nhớ lại khoảng thời gian trước đây.
Có một giai đoạn trong đời, mình cũng từng như vậy.
Lúc ấy mình vừa xuất ngũ.
Sau khoảng thời gian dài trăn trở trong lính.
Mình tự nhủ… phải làm được gì đó thật lớn lao, phải thành công để tương lai không còn phải ân hận về việc đã bỏ học đại học.
Vậy là trong suốt thời gian học nghề sau đó, mình lao vào học, vào làm.
Mình đọc sách, viết blog, học làm nhạc, thử mọi thứ để tìm ra đam mê.
Mình muốn đạt được thành công, được mọi người công nhận…
Mỗi sáng, mình đặt báo thức để dậy thật sớm, lên danh sách một loạt những việc phải làm.
Đến tối, trước khi ngủ, mình lại trằn trọc với một loạt những câu hỏi:
“Hôm nay mình đã làm tốt chưa?”
“Hôm nay mình đã học được những gì?”
Cuộc sống tưởng chừng rất tích cực ấy lại khiến mình vô cùng mệt mỏi.
Khi người khác khen ngợi, mình vui, nhưng niềm vui ấy chóng tàn.
Còn khi thất bại, cảm giác tội lỗi ập đến như cơn sóng dữ.
Bởi lúc ấy, trong lòng mình chỉ có một niềm tin duy nhất: là phải tiến lên, phải phát triển, không được dừng lại.
Khi ấy, mình cứ nghĩ: “Chỉ cần cố thêm chút nữa thôi, rồi sẽ tới lúc mình được nghỉ ngơi”, nhưng cái “lúc đó” hình như cứ ở mãi đâu xa lắm…
Cho đến một chiều mưa, mình bị sốt nhẹ, cảm giác mỏi mệt cộng thêm chút buồn ngủ vì uống thuốc, khiến mình không thể tập trung làm bất cứ việc gì và đành gác lại mọi thứ.
Mình ngồi yên bên cửa sổ, nghe tiếng mưa rơi tí tách, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. 
Trời mát lạnh, không có việc gì cần làm.
Lần đầu tiên sau khoảng thời gian rất dài, mình cảm thấy… nhẹ nhõm.
Đúng vậy, mặc dù cả người còn đang ê ẩm vì sốt nhưng tâm trí mình lại cảm thấy nhẹ nhàng, thư giãn một cách kì lạ.
Đã bao lâu rồi mình chưa cho phép bản thân được thảnh thơi như vậy?
Mình nhớ lại thời cấp 3, cái thời vô lo vô nghĩ
Rồi mình thèm được trở về tuổi thơ.
Dù tuổi thơ của một đứa trẻ nghèo vùng quê như mình… chẳng có gì đáng mơ ước cả.
Nhưng có lẽ… chính cái vô tư, bình dị, cái chẳng cần cố gắng ấy… lại là điều tâm hồn mình đang tìm kiếm.
Và rồi mình hiểu ra…
Điều mình cần lúc ấy… không phải là thành công.
Mà là sự bình yên.
Là một tâm hồn không còn gồng gánh.
Thì ra, hạnh phúc mà mình tìm kiếm,
không nằm ở cuối con đường… mà vẫn luôn ở ngay đây, ở hành trình mà mình đang tiến về phía trước.
Hóa ra, với mình, hạnh phúc… chỉ đơn giản là cảm giác được tiến bộ,
được tốt hơn một chút mỗi ngày.
Chỉ vậy thôi.
Chỉ là… trước giờ, mình chưa từng dừng lại đủ lâu để nhận ra điều ấy.
Có đôi khi…
chúng ta mải miết đi tìm thành công, như thể đó là chiếc chìa khóa duy nhất mở ra cánh cửa hạnh phúc.
Chúng ta đặt ra mục tiêu, lập kế hoạch, nỗ lực không ngừng…
và nghĩ rằng, chỉ cần đạt được điều đó… thì mình sẽ cảm thấy đủ đầy, yên vui.
Nhưng rồi…
Càng có nhiều, ta lại càng thấy thiếu.
Càng đi xa, ta lại càng thấy lạc lõng.
Dù mỗi ngày đều bận rộn, cố gắng rất nhiều…
Lòng ta vẫn thấy trống rỗng, hụt hẫng đến lạ.
Cảm giác trống rỗng, hụt hẫng ấy… chính là lời nhắc rằng ta đang lạc lối.
Rằng có lẽ… ta đã mải chạy theo tiếng vỗ tay của người khác,
sống giữa bao điều “phải làm”, “nên làm”, “cần làm”…
mà quên hỏi trái tim mình rằng: “Điều gì mới thật sự khiến ta hạnh phúc?”
Lúc này, điều ta cần không phải là có nhiều hơn,mà là một khoảnh lặng, để nhìn lại, để lắng nghe, để chạm vào phần chân thật nhất bên trong.
Liệu điều ta đang theo đuổi…là ước mơ của chính mình?Hay chỉ là niềm kỳ vọng mà người khác gửi gắm lên vai ta?
Liệu ta có đang đánh đổi những điều giản dị, ấm áp trong hiện tại…để mong một “ngày mai” chưa chắc thuộc về ta?
Chúng ta thường mải mê đi tìm ý nghĩa ở những đích đến xa vời,
mà quên mất rằng hạnh phúc thật sự lại thường nằm trong những phút giây đơn sơ, bình dị.
Là khi ta nhâm nhi một tách trà nóng trong một chiều gió nhẹ,
lặng ngắm từng tia nắng vàng len qua kẽ lá,
nghe tiếng cười vui của đám trẻ đang nô đùa,
hoặc chỉ đơn giản…
là khi bạn đặt tay lên ngực, nghe nhịp tim vẫn đập,
và chợt mỉm cười vì nhận ra hôm nay mình vẫn còn được sống.
Hạnh phúc thật ra không đến từ việc bạn có bao nhiêu thành tựu,
mà từ cảm giác bình an khi bạn biết mình là ai, và sống đúng với điều đó.
Nó không nảy sinh từ sự dư dả vật chất,
mà từ trái tim biết ơn với những điều bình thường nhưng quý giá.
Chúng ta thường quen với việc có một điều gì đó, một ai đó, đến mức không còn nhận ra đó là điều đáng quý.
Giống như một người bạn, khi còn gần, ta vô tâm lạnh nhạt. Mãi đến khi họ im lặng rời xa, ta mới hiểu được sự hiện diện của họ quan trọng đến nhường nào.
Và lúc này, nếu có một phép màu khiến hai người trở lại thân thiết như lúc đầu, ta sẽ vỡ òa trong hạnh phúc.
Nhưng tại sao phải chờ đến lúc mất đi ta mới biết trân trọng, bạn có thể hạnh phúc ngay từ đầu cơ mà.
Và mình hiểu được: 
Hạnh phúc không phải là điều ta đi tìm,
mà là điều ta nhận ra.
Nó không phải là một đích đến để ta chinh phục.
Mà là một năng lực âm thầm được nuôi dưỡng từ bên trong.
Một năng lực mang tên: Biết đủ
Giống như người đánh cá trong câu chuyện mình sắp kể dưới đây, ông không có nhiều, nhưng ông cảm thấy mình không thiếu.
Và vì biết đủ nên ông hạnh phúc với cuộc sống của mình.
Biết đủ, chỉ đơn giản là khi ta biết ơn những điều nhỏ bé trong đời:
Một bữa cơm ấm nóng...
Một cái ôm dịu dàng...
Một chiều nắng dịu rót đầy trong căn phòng nhỏ.
Và ta mỉm cười:
"Bây giờ, như thế này, đã là đủ rồi.”
Ngày xưa, có một người đánh cá, sống bên một làng chài nhỏ...
Mỗi sáng, ông ra biển, đánh bắt vừa đủ cho gia đình.
Khi mặt trời lên cao, ông trở về nhà, dành thời gian chơi đùa cùng các con, ngồi dưới bóng cây trò chuyện cùng bạn bè, và ngắm biển chiều lặng sóng.
Một ngày nọ, một thương nhân giàu có đi ngang qua.
Ông ta nói với người đánh cá:
"Ông nên dành nhiều thời gian đánh cá hơn. Khi có nhiều tiền, ông có thể mua tàu lớn, thuê người, mở rộng việc kinh doanh."
Người đánh cá mỉm cười hỏi:
"Để làm gì vậy thưa ông?"
Người thương nhân đáp:
"Để rồi khi giàu có, ông có thể nghỉ ngơi, thư giãn và tận hưởng cuộc sống."
Người đánh cá chỉ nhẹ nhàng đáp lại:
"Nhưng chẳng phải, tôi đang sống như vậy mỗi ngày rồi sao?"
Và ông lại thong thả, thả câu dưới ánh nắng hiền hòa. 
Câu chuyện ấy… không hẳn để nói rằng ai cũng nên sống như người đánh cá.
Không phải ai cũng phù hợp với cuộc sống đơn giản, yên bình đó.
Và lời khuyên của người thương nhân… cũng chẳng sai.
Vì nỗ lực, phát triển, vươn lên
vẫn luôn là điều đáng quý.
Chỉ là… câu chuyện ấy khiến mình nghĩ đến một câu hỏi:
Rốt cuộc, ta đang sống vì điều gì?
Và đâu mới là hạnh phúc mà ta thực sự mong muốn?
Liệu có phải…
mọi hành trình đều cần bắt đầu bằng cực khổ,
với hi vọng rằng một ngày nào đó, ta sẽ được sống an nhàn?
Người đánh cá không chọn con đường đó.
Ông không cần nhiều tiền.
Không cần một "ngày mai giàu có" để thấy đời ý nghĩa.
Vì với ông, sự đủ đầy…
là khi có thời gian cho gia đình.
Là có những người bạn để cười đùa.
Là có thiên nhiên để ngắm nhìn,
và có sự bình an thật sự trong lòng.
Ông không đợi đến khi “thành công” mới sống.
Bởi vì… mỗi ngày trôi qua,
ông đã sống thật trọn vẹn.
Và có một nghịch lý là…
rất nhiều người chúng ta,
đã dành cả đời làm việc vất vả
với mơ ước rằng…
một ngày nào đó, về già…
mình sẽ được sống an nhàn như người đánh cá.
Chỉ là…
có khi đến lúc ấy, ta mới nhận ra,
mình chẳng còn đủ thời gian,
hay đủ sức khỏe…
để sống cái “ngày mai hạnh phúc” mà mình đã hy sinh cả đời để đợi chờ.
Chúng ta hy sinh hiện tại để đổi lấy một tương lai chưa đến, một tương lai mà, đôi khi, chúng ta còn chưa thật sự hiểu rõ mình mong muốn điều gì từ nó.
Và mình tự hỏi:
Chúng ta đang sống cuộc đời của chính mình…
hay đang cố sống theo một hình mẫu mà xã hội cho là “đúng”?
Từ nhỏ chúng ta đã được dạy rằng: khổ trước sướng sau,
“Phải chịu được cái khổ hiện tại thì tương lai mới giàu có, hạnh phúc.”
Đó là một triết lý sống mạnh mẽ, ăn sâu vào tâm trí của nhiều thế hệ.
Nó đã tiếp thêm động lực cho biết bao người vươn lên từ nghèo khó,
giúp chúng ta biết sống có trách nhiệm với tương lai,
không buông thả, không chỉ chạy theo sự dễ chịu trước mắt.
Nhưng…
đôi khi mình tự hỏi…
nếu ta chỉ sống vì cái tương lai, vì cái “sướng sau”,
thì liệu suốt cả hành trình này…
ta có từng thực sự sống trọn vẹn một giây phút nào cho chính mình ở hiện tại?
Mình từng gặp nhiều người… dành cả tuổi trẻ để “cố gắng”, 
những bữa cơm vội vàng, những giấc ngủ chập chờn vì lo toan, những cuộc hẹn bị hủy vì công việc. 
Mình biết họ là những người đáng kính, và những điều họ làm cũng rất đáng tự hào.
Nhưng cách sống như vậy có khiến họ thật sự hạnh phúc?
Liệu khi chạm tới các "mục tiêu" họ mơ ước, niềm vui ấy có đủ lớn để bù đắp những mất mát âm thầm kia?
Tất nhiên, cảm giác chinh phục được mục tiêu luôn ngọt ngào. Đó là niềm tự hào khi công sức được đền đáp, là sự thỏa mãn khi điều ta theo đuổi bấy lâu đã nằm trong tầm tay. Niềm vui ấy là có thật, là thành quả xứng đáng cho bao mồ hôi và nước mắt.
Thế nhưng...
Niềm vui ấy, dù có thật, lại thường mong manh và ngắn ngủi hơn ta tưởng.
Nó giống như niềm vui khi mua được món đồ mà ta ao ước từ lâu, rất phấn khích lúc đầu, nhưng rồi cũng quen dần, nhạt dần.
Có bao giờ…
Bạn từng ao ước một điều gì đó, bạn dồn hết tâm trí, hết sức lực để đạt được nó... 
nhưng rồi khi đạt được… lại không thấy vui như mình kỳ vọng?
Cảm giác hạnh phúc mà bạn nghĩ sẽ “vỡ òa”,
lại chỉ thoảng qua như một làn khói.
Tàn nhanh. Và tan nhanh.
Rồi bạn lại tự hỏi:
“Sao mình không vui như mình tưởng?”
“Mình đã cố gắng đến thế cơ mà…”
Chúng ta không sai khi sống có mục tiêu.
Không sai khi cố gắng, nỗ lực, kỷ luật với bản thân.
Nhưng điều đáng tiếc là chúng ta đôi khi đánh đổi quá nhiều cho một tương lai không chắc chắn, và quên mất rằng hiện tại cũng cần được sống.
Sự nguy hiểm của niềm tin "khổ trước, sướng sau" là nó hợp lý hóa sự chịu đựng.
Nó khiến ta mặc định rằng cái khổ ở hiện tại là điều tất yếu, là bước đệm cho tương lai, và ta cứ thế cắn răng chấp nhận thay vì tìm cách thay đổi.
Nó biến hạnh phúc thành một phần thưởng xa xỉ, chỉ dành cho những ai đủ kiên cường đi hết con đường gian khổ.
Nếu xem hạnh phúc là đích đến, cả cuộc đời sẽ là một hành trình leo núi mệt mỏi.
Nhưng nếu ta biết mỉm cười ngay cả khi đang leo,
biết yêu thương mình… ngay trên từng bước chân gian nan,
thì mỗi ngày… cũng sẽ là một ngày đáng sống.
Có thể ta vẫn phải dậy sớm, vẫn phải làm việc miệt mài, vẫn lo lắng về cơm áo gạo tiền.
Nhưng giữa những điều đó, ta có thể dừng lại một chút để thưởng thức một tách trà nóng,
mỉm cười với ánh nắng ban mai,
lắng nghe tiếng chim hót sau khung cửa,
ôm người thân thật lâu trước khi đi làm,
và nói với chính mình rằng: “Hôm nay mình đã sống hết mình, chứ không chỉ là ‘chịu đựng để được sống’.”
Nếu ta chỉ biết chịu đựng,
chỉ biết mong đợi một tương lai xa xôi nào đó,
thì có khi cả đời này…
ta chưa từng một lần cảm nhận được hạnh phúc thật sự.
Vậy nên
Thay vì lặp lại câu:
“Mình phải chịu khổ hôm nay để có ngày mai hạnh phúc”…
sao ta không thử tự hỏi bản thân:
“Làm sao để tìm thấy niềm vui… ngay cả trong những ngày gian khổ này?”
Nỗ lực cho tương lai chưa bao giờ là sai.Nhưng đánh đổi tất cả cho nó, thì có thể là điều đáng tiếc.
Cuộc sống không chỉ có thành công và công việc.Nó còn có sức khỏe, tình thân, những mối quan hệ, và cả tâm hồn bạn nữa.Bạn không nên buông thả.Nhưng cũng đừng ép mình sống khắc khổ như một tu sĩ.
Khi mệt, hãy ngước nhìn mây trắng thay vì cắm mặt vào deadline
Khi lo âu, hãy hít thở sâu thay vì tự trách mình “yếu đuối”
Khi thành công nhỏ, hãy vỗ tay  ăn mừng thay vì chờ đợi một "chiến thắng xứng đáng hơn".
Vì hạnh phúc đâu phải là phần thưởng cho những ai chịu đựng giỏi nhất.
Nó là món quà…
cho người biết cảm nhận.
Biết lắng nghe những chuyển động nhỏ trong tim mình…
và không xem nhẹ khoảnh khắc mình đang sống.
Và biết đâu…
chính sự an yên của hôm nay,
sự dịu dàng dành cho bản thân trong hiện tại,
lại là chiếc chìa khóa…
dẫn ta đến một tương lai không chỉ đủ đầy về vật chất,
mà còn đủ đầy trong tâm hồn.
Vậy nên…
khi nghe mình nhắc đến “biết đủ”, xin đừng vội nghĩ rằng đó là lời khuyên để buông xuôi.
Mình hiểu, với những ai đang hối hả chạy về phía trước, đang cố gắng từng ngày vì một giấc mơ nào đó,
thì hai chữ “biết đủ” đôi khi nghe như một lời kêu gọi dừng lại.
Nghe như một sự chấp nhận lùi bước, một cách nói khác của sự an phận.
Nhưng thật ra… không phải vậy.
“Biết đủ” không có nghĩa là từ bỏ.
Cũng không có nghĩa là ngừng cố gắng hay chối bỏ những ước mơ rất đẹp trong tim mình.
Ước mơ, khát vọng, hoài bão, chính là thứ khiến cuộc sống này đáng sống.
Chúng cho ta lý do để thức dậy mỗi sáng, để nỗ lực mỗi ngày.
Chỉ là…
giữa hành trình đầy ý nghĩa ấy,
có đôi khi ta đi quá xa mà quên mất lý do mình bắt đầu.
Ta quên lắng nghe chính mình.
Quên tự hỏi: điều mình đang miệt mài theo đuổi… có thật sự là điều mình cần?
Và khi đó, "biết đủ"...
chỉ đơn giản là một lời nhắc dịu dàng, giúp ta đặt lại trái tim mình về đúng vị trí,
để ta bước tiếp không vì sợ bị bỏ lại,
mà vì ta thật lòng yêu điều mình đang làm.
Nhiều người sợ rằng “biết đủ” sẽ khiến ta mất động lực, không thể thành công.Nhưng để mình kể bạn nghe một câu chuyện…
Ngày xưa, có một cậu bé tên Thịnh.
Cậu sinh ra trong một gia đình nghèo, nơi tài sản quý giá nhất là chiếc máy may cũ mà mẹ vẫn dùng để nhận đồ về gia công.
Ngay từ bé, Thịnh đã bị mê hoặc bởi những mảnh vải thừa, những sợi chỉ rối mẹ bỏ lại sau mỗi buổi làm việc.
Cậu thường lặng lẽ ngồi một góc, tỉ mỉ khâu từng đường chỉ nhỏ, nắn nót từng mũi kim như thể đang thêu vào đó một thế giới của riêng mình…
Lớn lên, bạn bè lần lượt rời quê lên phố, chọn những công việc "có tương lai", "nhiều tiền", còn Thịnh vẫn ở lại, âm thầm với chiếc máy may cũ và chiếc bàn gỗ cọt kẹt nơi góc nhà.
Không ai ép cậu khi làm việc. Nhưng chính tình yêu với kim chỉ khiến Thịnh không muốn dừng tay.
Những ngày đầu, tiệm Thịnh chỉ có vài khách quen.
Cậu không quảng cáo, không khuyến mãi, không chạy theo trào lưu. Nhưng những ai mặc đồ Thịnh may đều ngạc nhiên vì sự vừa vặn, cảm giác "như được may riêng cho mình".
Có một lần, một thương lái đến tìm Thịnh, hứa đầu tư để mở thương hiệu, sản xuất số lượng lớn. Thịnh đã suy nghĩ rất lâu.
Nhưng rồi cậu từ chối. Cậu hiểu, nếu nhận lời, cậu sẽ phải chạy theo đơn hàng, cắt bỏ thời gian tỉ mẩn bên chiếc áo, sẽ không còn được tự do sáng tạo như bây giờ.
Cậu không muốn “giàu nhanh” nếu phải đánh đổi điều mình thật sự yêu.
Có người chê dại. Có người tiếc. Cậu chỉ cười:
Mình không sống để làm vừa lòng người khác. Mỗi ngày được tự tay tạo ra điều gì đó, là mình thấy vui rồi.
Thời gian trôi qua, sản phẩm của Thịnh ngày càng đẹp hơn. Người này giới thiệu người kia.
Từ một góc nhà nhỏ, Thịnh mở tiệm. Từ chiếc máy may cũ, Thịnh có xưởng riêng.
Cậu trở lên nổi tiếng, báo chí bắt đầu viết về “người thợ may tỉnh lẻ”, khách đặt hàng phải hẹn trước cả tháng. Người ta gọi Thịnh là “nghệ nhân”, là “nhà thiết kế thầm lặng”.
 Nhưng điều làm Thịnh hạnh phúc nhất không phải là danh tiếng hay kiếm được nhiều tiền, mà là mỗi sáng tỉnh dậy, được may vá, được sống một ngày với điều mình yêu, chỉ vậy thôi, cũng đủ để mỉm cười.
Có người hỏi Thịnh bí quyết để cậu thành công như vậy là gì?
Thịnh chỉ mỉm cười:
Mình nghĩ... mình đã thành công từ cái ngày đầu tiên dám sống theo cách mình muốn. Còn mọi thứ sau đó, chỉ là phần thưởng thêm thôi. 
Bạn thấy đó, “biết đủ” không làm Thịnh kém cỏi.
Ngược lại, nó giúp Thịnh vững vàng hơn,
để đi xa hơn, theo cách của riêng của cậu.
Lối sống “biết đủ” đã giải phóng Thịnh khỏi áp lực phải hơn người khác.
Nó cho cậu sự tĩnh tại để toàn tâm toàn ý với công việc mình yêu,
và chính điều đó lại mở lối cho những thành tựu sâu sắc và bền vững hơn.
Khi không mải mê đuổi theo tiền bạc, thì tiền bạc lại tự tìm đến.
Khi không tìm kiếm danh vọng, thì danh vọng lại lặng lẽ tôn vinh.
Tất cả đến một cách tự nhiên, như món quà của cuộc đời dành cho người đã biết đặt yêu thương vào từng điều mình làm.
Thành công không nhất thiết phải là một cuộc đua.
Nó có thể là một hành trình êm đềm,
khi ta biết dừng lại, lắng nghe mình,
và chọn đi những bước chậm mà vững.
Giống như Thịnh,
bạn cũng hoàn toàn có thể vừa hạnh phúc với những gì mình đang có,
vừa nhẹ nhàng tiến về phía tương lai,
bằng tất cả sự tin yêu và bình yên trong tim.
Mình tin rằng
khi ta sống trọn vẹn với điều mình yêu,
khi ta thôi mải miết chạy theo ánh đèn ngoài kia và quay về chăm chút cho những giá trị bên trong,
thì những điều đẹp đẽ nhất sẽ âm thầm tìm đến.
Và đôi khi, hạnh phúc thật sự…
chỉ bắt đầu từ một câu hỏi rất giản dị:
Với mình, bao nhiêu là đủ?
Từ khi hiểu được điều ấy,
cuộc sống của mình trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Mình không còn sợ “đi chậm” như trước.
Vẫn học, vẫn làm việc, vẫn nuôi dưỡng những ước mơ nhỏ,
nhưng không còn cuống cuồng hay tự gây áp lực cho bản thân.
Mình lắng nghe chính mình nhiều hơn.
Biết khi nào nên nghỉ, khi nào cần dừng lại.
Và rồi, mình gặp được một điều rất đơn giản mà lại giúp ích vô cùng.
Đó là thiền nằm trước khi ngủ,
một phương pháp mà mình hay gọi ngắn gọn là “thiền ngủ”.
Nó không cầu kỳ.
Không đòi hỏi phải rèn luyện lâu dài hay giữ tư thế gì đặc biệt.
Chỉ là nằm xuống, thư giãn,
và để cho tâm trí mình được thở ra, nhẹ nhàng…
Giống như cởi bỏ một chiếc áo đã mặc suốt cả ngày dài.
Nhất là với những người hướng nội, hay nghĩ nhiều…
thì “thiền ngủ” giống như một nơi chốn an toàn để quay về.
Mỗi tối, trước khi chìm vào giấc ngủ,
mình lại trở về với không gian quen thuộc ấy.
Chỉ cần một chiếc giường êm, một bản nhạc nhẹ,
và vài phút cho chính mình
Không cần cố gắng gì cả.
Không cần “làm tốt”.
Chỉ cần có mặt.
Chỉ cần nằm đó,
và để âm thanh dịu dàng đưa mình vào trạng thái thả lỏng.
Rồi sau một giấc ngủ sâu,
mình như vừa được hồi sinh.
Cơ thể nhẹ hơn.
Tâm trí yên hơn.
Một nguồn năng lượng rất dịu dàng dường như đang quay lại.
Và chính từ những trải nghiệm ấy,
mình đã tạo nên podcast này.
Một phần là để nhắc nhở chính mình quay về với sự thảnh thơi mỗi đêm.
Và một phần là... nếu một lúc nào đó, bạn cũng cần một khoảng lặng như thế này, 
thì ở đây, sẽ có một giọng nói nhẹ nhàng bên bạn.
Một không gian đủ ấm, đủ yên…
để bạn lắng lại…
và ngủ một giấc thật sâu. 
Bây giờ…
Nếu bạn sẵn sàng…
Mình mời bạn cùng bước vào một hành trình nhỏ…
hành trình trở về với sự tĩnh lặng bên trong. 
Hãy tìm cho mình một vị trí thật thoải mái.
Bạn có thể ngồi trên ghế, thẳng lưng, hai chân chạm sàn.
Hoặc bạn có thể ngồi xếp bằng trên sàn, trên một tấm đệm mỏng. 
Nếu muốn, bạn cũng có thể nằm xuống. Điều quan trọng là bạn cảm thấy thư giãn và không bị gò bó.
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hoặc nếu không muốn nhắm mắt hoàn toàn, bạn hãy nhìn xuống một điểm cố định trên sàn nhà với ánh mắt dịu lại.
Hãy bắt đầu bằng việc chú ý đến hơi thở của bạn...
Không cần phải thay đổi gì cả... chỉ đơn giản là nhận biết...
Cảm nhận luồng không khí đi vào qua mũi... làm căng đầy lồng ngực, bụng...
Cảm nhận luồng không khí đi ra... bụng và ngực nhẹ nhàng xẹp xuống...
Hít vào... biết rằng bạn đang hít vào...
Thở ra... biết rằng bạn đang thở ra...
Hãy để hơi thở trở thành điểm neo cho tâm trí bạn... Mỗi khi có suy nghĩ nào đó xuất hiện, hãy nhẹ nhàng nhận biết nó, như những đám mây trôi qua bầu trời, rồi từ từ quay trở lại với cảm nhận hơi thở...
Hít vào... cảm nhận sự tươi mới...
Thở ra... cảm nhận sự buông bỏ, thư giãn...
Bây giờ, hãy nhẹ nhàng đưa sự chú ý đến toàn bộ cơ thể bạn...
Cảm nhận sự tiếp xúc của cơ thể với mặt ghế hoặc sàn nhà... Cảm nhận sức nặng của cơ thể đang được nâng đỡ...
Hãy bắt đầu quét sự chú ý từ đỉnh đầu xuống đến các ngón chân...
Cảm nhận vùng đỉnh đầu... vùng trán... có căng thẳng nào ở đây không? Nếu có, hãy nhẹ nhàng cho phép nó mềm ra... thư giãn...
Đưa sự chú ý đến đôi mắt... mí mắt... vùng xung quanh mắt... Hãy để chúng được nghỉ ngơi...
Cảm nhận vùng hàm... đôi khi chúng ta vô tình siết chặt hàm... hãy nhẹ nhàng thả lỏng cơ hàm...
Thả lỏng vùng cổ... vai... Cảm nhận sức nặng của hai cánh tay đang buông xuống tự nhiên...
Cảm nhận sự thư giãn lan tỏa xuống cánh tay... bàn tay... và các ngón tay...
Đưa sự chú ý trở lại với hơi thở... cảm nhận sự phồng lên, xẹp xuống nhẹ nhàng của lồng ngực và bụng...
Cảm nhận toàn bộ vùng lưng đang được nâng đỡ... có điểm nào căng cứng không? Hãy hít vào và thở ra, gửi sự thư giãn đến vùng đó...
Cảm nhận vùng hông... đùi...
Đầu gối... cẳng chân...
Bàn chân... và các ngón chân...
Cảm nhận toàn bộ cơ thể bạn, từ đầu đến chân, đang được thư giãn... đang được nghỉ ngơi... ngay tại đây, ngay bây giờ...
Trong trạng thái thư giãn này, hãy thử gợi lên trong tâm trí một điều gì đó mà bạn cảm thấy biết ơn ngay lúc này. Không cần phải là điều gì lớn lao.
Có thể là biết ơn vì bạn đang có thể hít thở...
Biết ơn vì cơ thể khỏe mạnh này, dù nó có thể không hoàn hảo...
Biết ơn vì mái nhà che mưa che nắng...
Biết ơn vì một người thân yêu nào đó trong cuộc đời bạn...
Biết ơn vì khoảnh khắc bình yên bạn đang có ngay bây giờ...
Hãy chọn một điều và giữ nó trong tâm trí bạn... Cảm nhận lòng biết ơn lan tỏa nhẹ nhàng trong lồng ngực... ấm áp... dễ chịu...
Đây chính là cảm giác "đủ đầy"... Nó không phụ thuộc vào việc bạn có gì hay không có gì... Nó đến từ sự trân trọng những gì đang hiện hữu...
Hít vào... cảm nhận sự biết ơn...
Thở ra... mỉm cười nhẹ nhàng với chính mình...
Từ từ mang sự chú ý trở lại với không gian xung quanh bạn...
Cảm nhận lại cơ thể đang ngồi hoặc nằm...
Lắng nghe những âm thanh xung quanh...
Nhẹ nhàng cử động các ngón tay, ngón chân...
Khi bạn sẵn sàng, hãy từ từ mở mắt ra...
Chào mừng bạn quay trở lại. Bạn cảm thấy thế nào? Có phải bạn cảm thấy thư giãn hơn, bình an hơn một chút.
Đó chính là sức mạnh của việc dừng lại, kết nối với hiện tại và thực hành lòng biết ơn, những yếu tố cốt lõi của triết lý "Biết đủ là hạnh phúc".
Khoảnh khắc bạn dừng lại, thả lỏng và cảm nhận chính mình,
cũng là khi bạn chạm vào điều sâu xa nhất mà “biết đủ” mang lại:
Không phải để trốn tránh thực tại, mà để ôm ấp chúng bằng một trái tim rộng mở.
Bạn thân mến,
Có một điều mà chúng ta thường hy vọng…
Rằng nếu mình đủ tỉnh thức, đủ hiểu biết, đủ chánh niệm… thì khổ đau sẽ không còn nữa.
Nhưng thật ra… hiểu biết, kể cả sự “biết đủ”  không làm khổ đau biến mất.
Nó chỉ giúp lòng mình trở nên đủ rộng,
để không bị cuốn trôi bởi những thiếu thốn, ganh đua, hay những điều chưa như ý.
“Biết đủ”… không phải là chìa khóa cho mọi vấn đề.
Nó không làm no bụng khi ta đang đói,
cũng không trả lời thay ta những câu hỏi về cơm áo gạo tiền.
Nhưng nó giúp ta không khép lòng lại với những điều đẹp đẽ nhỏ bé vẫn đang có mặt.
Giữa những bất hạnh, ta vẫn có thể mỉm cười với một làn gió thoảng, với tiếng chim buổi sớm, với hơi thở của chính mình.
Và đôi khi, chỉ một chút ánh sáng le lói ấy thôi, cũng đủ để giữ cho trái tim này ấm áp. 
Nhưng với những người đang gánh nỗi đau quá lớn, với những ai đang phải vật lộn với cơm áo từng ngày, thì liệu họ có dành được chút ấm áp ấy không? 
Khi cuộc sống là chuỗi dài lo toan, khi “ấm no” còn là điều xa vời... liệu nói về biết đủ có phải là quá xa xỉ?
Đúng vậy,
Sẽ thật ngây ngô khi bảo một người đang chới với giữa dòng xoáy áo cơm hãy tìm hạnh phúc trong tách trà sáng.
Nhưng lịch sử đã cho thấy: đôi khi, ngay trong những hoàn cảnh ngột ngạt nhất, con người vẫn tìm thấy những khe sáng.
Trong căn hầm trú bom thời chiến tranh, tiếng cười trẻ thơ vẫn có thể vang lên giữa mùi khét lẹt của thuốc súng.
Trong “Nhật ký Đặng Thùy Trâm”, người nữ bác sĩ trẻ giữa bom rơi vẫn tìm thấy niềm vui khi được tặng bông hoa dại.
Có lẽ, với họ, "biết đủ" không phải là một triết lý cao siêu, mà là một hành động sinh tồn, một hơi thở nhỏ nhoi giữa cơn bão.
Nó không có nghĩa là họ phải chấp nhận sự bất công hay ngừng mong cầu một cuộc sống tốt đẹp hơn. 
Không, không bao giờ là như vậy. 
"Biết đủ" lúc này, có lẽ chỉ đơn giản là cho phép mình một ân huệ nhỏ bé: nhận ra rằng ngay cả trong tận cùng khổ sở, vẫn có một điều gì đó không phải là khổ sở.
Giống như triết gia Seneca từng viết trong thời kỳ đế chế La Mã suy tàn:
“Hạnh phúc thực sự là hiểu rõ sự khốn cùng của mình mà vẫn tìm thấy lý do để cắm một nhành hoa dại vào chiếc bình nứt.”
Đó có thể là khoảnh khắc ngửa mặt lên, hứng làn gió mát cuối chiều,
sau cả ngày gò lưng dưới ruộng của những người nông nô dưới thời phong kiến khắc nghiệt.
Đó có thể là một đêm được ngủ yên, không nghe tiếng bom rơi đạn nổ… của những người dân tại vùng chiến sự.
"Biết đủ" trong nghịch cảnh không phải là nhìn vào căn nhà dột nát và nói "thế là đủ". Mà là trong đêm mưa ấy, ta tìm thấy một góc tường khô ráo duy nhất, và ta biết ơn khoảnh khắc được nép mình vào đó. Nó không phải là nhìn vào bữa cơm đạm bạc và nói "thế là đủ". Mà là khi đưa chén cơm lên miệng, ta biết ơn vị thơm của hạt gạo đã nuôi sống mình thêm một ngày.
Nó không phải là sự phủ nhận nỗi đau. Nỗi đau là có thật, nỗi lo là có thật. Nhưng nó là sự công nhận rằng, bên cạnh nỗi đau ấy, sự sống cũng là có thật. Hơi thở của ta là có thật. Trái tim đang đập trong lồng ngực là có thật. Và chừng nào những điều đó còn, chừng đó ta còn một điểm tựa.
Học cách "biết đủ" khi túng thiếu, có lẽ không phải là học một điều gì mới, mà là nhớ lại khả năng nguyên sơ nhất của con người: khả năng tìm thấy ánh sáng trong kẽ hở nhỏ nhất. Giống như một cái cây kiên cường vươn mình ra khỏi vách đá, nó không phủ nhận sự khô cằn của đá, nó chỉ đơn giản là hướng về phía duy nhất có ánh mặt trời.
Vậy nên, bạn thân mến, nếu bạn đang mang trên vai gánh nặng của cuộc đời, xin đừng ép mình phải an vui, phải "biết đủ" theo một khuôn mẫu nào cả. Chỉ cần cho phép mình, dù chỉ trong một tích tắc, được nhận ra một điều gì đó không phải là gánh nặng. Một hơi thở. Một khoảnh khắc yên tĩnh giữa hai cơn lo âu. Một chút ấm áp trên da.
Bởi vì chính những khoảnh khắc nhỏ nhoi ấy sẽ là những ngọn nến thắp lên trong đêm dài, không phải để xua tan màn đêm, mà là để giữ cho ta không lạc lối, để nhắc ta rằng bình minh, dù muộn, rồi cũng sẽ tới.
Trước khi kết thúc buổi tối hôm nay,
Mình mời bạn cùng nhắm mắt một lần nữa...
Hãy tưởng tượng...
Trước mắt bạn là một khu vườn nhỏ...
Ngập tràn ánh nắng vàng nhẹ...
Ánh nắng xuyên qua tán lá, in những đốm vàng lên mặt đất. 
Bạn bước đi chậm rãi trong khu vườn ấy...
Nghe tiếng lá khô xào xạc..
Cảm nhận hương thơm ngọt ngào trong không khí.
Bạn thấy một dòng suối trong vắt. 
Bạn ngồi xuống, chạm tay vào dòng nước mát. 
Cảm nhận sự mát mẻ dòng nước mang lại
Hãy ghi nhớ cảm giác mát lành này và mang theo nó vào cuộc sống. 
Mỗi khi căng thẳng, bận rộn
Hãy dừng lại, tìm một chốn thật yên tĩnh, thả lỏng cơ thể, nhớ lại cảm giác mát lành ấy.
Nhẹ nhàng đặt tay lên ngực trái...
Cảm nhận nhịp đập dịu dàng từ trái tim...
Cảm ơn trái tim vẫn âm thầm đập nhịp suốt bao năm qua...
Cảm ơn cơ thể đang kiên nhẫn đồng hành cùng ta...
Cảm ơn chính mình, vì đã luôn cố gắng.
Hít vào thật sâu...
Thở ra thật chậm...
Mọi thứ, giờ đây, đã rất trọn vẹn rồi.
Cảm ơn bạn đã lắng nghe, đã cùng mình đi hết hành trình nhẹ nhàng hôm nay.
Mong rằng, khi bạn thức dậy vào ngày mai, trái tim bạn sẽ nhẹ tênh, và ánh mắt bạn sẽ ánh lên những nụ cười bình yên.
Chúc bạn một đêm thật ngọt ngào, thật an lành...
Ngủ ngon nhé, bạn yêu thương.