Một. Một thế giới đặc thù. Một thế giới chập vào muôn trùng thế giới khác.
Đó là một cách để diễn giải.
Bệnh viện. Một vòng tròn nhỏ.
Ở đây, thế giới im lặng trong vội vã.
Xuất hiện,
thế giới của những đôi con mắt mỏi mệt, đôi con mắt uơn ướt mi, đôi con mắt sòng sọc đỏ, đôi con mắt rười rượi, đôi con mắt ánh lên sắc lửa rợp trời.
Và thế giới của những đôi bàn tay. Đôi bàn tay thành thạo, đôi bàn tay thoăn thoắt, đôi bàn tay buông thõng, đôi bàn tay nâng nhau dậy. Đôi bàn tay giữ lấy đôi bàn chân không gục ngã.
Ở phía bên ngoài, thế giới ồn ã lao đi.
Ở phía bên trong rầm rì những sự thật.
Cơn đau là thật.
Cơn đau tìm sự thật, trong phút giây một ánh chớp bừng lên dãy hành lang bật tung cửa, con người nhìn vào một cơn say hoang đàng, một bánh xe vĩnh cửu, vĩnh cửu trong một ngày, một ngày tận thiên thu.
Không ai có thể
Đi ra khỏi vòng tròn
Hốt nhiên, điềm nhiên
Trở về-nơi-không thể trốn chạy- đến nơi-là như thế
Vâng, tôi sẽ quên mau,
Tôi sẽ quên mau,
Còn rượu hoang và đàn bà cháy khát
Còn mộng mị cơn bình yên rụng bên bậc thềm - một ngày chúa Nhật
Em đã ru tôi gì?
Tôi đã quên mau
Vâng, tôi sẽ quên mau
Còn nỗi đau tôi chưa chạm mặt
Nỗi thất bại ê chề trước tiếng hú củ loài sói bên miệng vực
Còn gì tôi không biết? Còn gì tôi tìm kiếm? Còn khát khao nào chưa đặt tên?
Còn tủi hờn nào dưới cái bóng vạch gianh giới - tôi hiện thực - và tất cả tôi mộng ảo.
Tôi bơi.
Tôi thèm nhúng mình vào con nước xanh thẳm - để đi tìm thứ ánh sáng - thứ ánh sáng bao trọn cả cuộc đời.
11h đêm, ngày 8 của tháng 4, mẹ tôi được đưa trở về phòng trong cơn đau khập khiễng giữa tiếng rên và hơi thở mãnh liệt của niềm ham sống.
Còn gì? Tìm gì?
Mẹ con - xin người rũ bỏ ê chề - để thực sự ham sống.
Cơn bão nổi lên bên trong phòng. Con người và sự bất khả.
Giữa ý thức giành giật lại sự sống lộ ra một cơ thể nhão của năm tháng hư vô.
Bầu vú nhão - ở đó - là nơi yên thân của hai đứa trẻ
Cơ thể quặt lại ôm lấy chính mình
Thở
Trần truồng
Không thể chối từ.
Không thể kháng cự.
Tìm gì? Được gì?
Hỡi tôi?
Tôi - mẹ - cô y tá - chiếc băng ca lao xuống con dốc
Cô kéo đầu phía trước - tôi hãm phanh phía sau - mẹ tôi trên băng ca. Chúng tôi tìm cách không đụng phải bức tường phía trước.
Một sự phối hợp ngẫu nhiên hoàn hảo - để điều con thuyền đi đúng hướng, với giấc mơ riêng biệt- từ ba con người thở.
Cả ba cùng một dòng - hướng đôi mắt hau háu - về cơ thể trần truồng của một người đàn bà lục tuần.
Lão
Một vòng tròn nhỏ
Hỡi những con quạ đen mùa xuân
Hãy đưa tin,
Về một lời cam kết,
Rằng
Tôi sẽ bước
Từng bước một.