Bất lực: Nỗi đau lớn nhất của con người và đôi khi không bao giờ có một điểm dừng....
Thất tình lục dục, con người sẽ không bao giờ hết đau khổ. Tuyệt vọng, mệt mỏi, dày vò, chán nản... Nhiều, nhưng tôi sẽ chỉ nói về...
Thất tình lục dục, con người sẽ không bao giờ hết đau khổ.
Tuyệt vọng, mệt mỏi, dày vò, chán nản... Nhiều, nhưng tôi sẽ chỉ nói về điều làm nên mọi nguồn cơn đau khổ của chúng ta, chúng tôi, bạn.
Sự bất lực.
......
Bất lực là gì? Một câu đơn giản thôi, là không làm gì được.
Hình dung thế này, một điều nhẹ nhàng nhất (theo Moka), là không thể ngăn cản cái chết đến với mình, theo hoàn cảnh tiêu cực lẫn tích cực. Như đối với một người sắp chết, và đối với một người chục năm sau mới chết đi.

Vì sao tôi nói bất lực là ngọn nguồn mọi đau khổ? Có người muốn chết vì đau khổ, có người muốn buông xuôi vì tuyệt vọng, có người muốn kết thúc vì chán nản. Lý do ư, bởi vì họ chẳng thể làm được gì, và cũng không đủ sức để làm gì cả..
Thì sao? Thì gameover chứ sao.
Người khuyết tật không thể hoạt động như người bình thường, họ trầm cảm và tự ti, họ bất lực. Người thất nghiệp không thể có việc làm, không kiếm được tiền, họ bất lực. Người không xinh đẹp, họ không có nhiều quyền lợi, họ không có điều kiện tu sửa, họ bất lực. Người không thông minh, họ bị gia đình và xã hội áp lực, họ không thể giỏi hơn, họ bất lực.
Rất nhiều, nhưng đây mới chỉ là những trường hợp có thể giải quyết.
Nhiều người sẽ nói, ôi dời, chẳng có gì to tát.
Ừ thì nó không quá to tát, nhưng chỉ không quá to tát ở những trường hợp có thể giải quyết. Còn những cái không thể giải quyết thì sao?
Ví dụ như xuất thân, quá khứ, thời gian, lòng người....
Bất lực đáng sợ.
Nó đáng sợ khi nó dồn ép con người vào một con đường tâm lý đau khổ: Cô độc.
It is not alone, it's lonely.
Con người đã không thể làm được gì, chỉ có duy nhất một điểm tựa tinh thần là sự thấu hiểu và niềm động viên. Chính những yếu tố ấy sẽ giúp mỗi người đứng lên, cảm giác vẫn có người cần mình, mình vẫn có thể làm được (như sửa chữa lỗi lầm, cố gắng đi lên...).
Tuyệt vời biết bao, con người quả là động vật cảm tính nhất.
Thế còn, không thì sao?
Bị dồn đường cùng, không ai ở bên, chết không nhắm mắt.
Đó là khi bạn nói rằng bản thân quá mệt mỏi vì áp lực cuộc sống, người thân nói "Tao cả ngày làm việc vất vả, đi như thoi lói mà còn chưa kêu ca, mày kêu cái gì?", " Mày bi quan quá, ngoài kia cả đống đứa còn khổ hơn mày, mày còn sướng chán", " Cuộc đời còn dài, mày còn trẻ sao lại than vãn nhiều thế".
Nói thật, tôi đếch cần quan tâm đến người ta abc như thế nào, bản thân đang đau khổ lấy đâu hơi mà quan tâm người khác sống sao? Đời còn dài còn đẹp, chẳng lẽ tôi không thể kêu ca tí cho đỡ mệt sao? Chỉ là cho đỡ mệt thôi mà,chỉ cần an ủi thôi, có tự sát đâu.
Đúng vậy, chỉ cần an ủi một chút thôi mà.
Cậu bạn mặt không được đẹp, lại còn rất nhiều mụn. Cậu không có điều kiện để chăm sóc bản thân, không được ăn mặc đầy đủ, người người dè bỉu, khinh thường. Biết sao được, con người có khả năng xem tướng rất kì diệu. Về nhà kể lể với mẹ ( Nó không có bạn, à trừ tôi), mẹ nó gắt "Mày thấy mẹ mày chưa đủ khổ hả con".
Thấy chứ, nhưng chỉ cần một lời an ủi thôi mà, có tự sát đâu.
Bạn tôi (lại bạn), bị trầm cảm. Cô ấy luôn nhận được ánh mắt hiếu kì lẫn thương hại của người khác. Người ta nói, lại là người ta, sao mày không sống tốt hơn? Sống tốt hơn là sai à? Sao mày không làm ba mẹ bớt lo? Sao mày....? Sao mày....?
Đơn giản thôi, bởi bản thân cô ấy cũng bất lực với bản thân, cô ấy muốn trở nên tốt hơn, nhưng mà cô ấy luôn coi bản thân như một cái gì đó kinh khủng, bảo sao tốt được. Cứ thế, chẳng giải quyết được gì, và cô ấy tự sát.
Đôi khi, ước muốn trở nên tốt đẹp hơn lại kéo chúng ta xuống sâu hơn vào vũng bùn tăm tối. Ước muốn được người khác quan tâm, được người khác ghi nhận, được người khác tự hào, được người khác yêu mến, muốn người khác được vui vẻ; rồi quên bẵng đi một người đáng lý ra cần được mình lắng nghe và yêu thương hơn tất cả. Bản ngã cái tôi.
Không biết là tốt hay là xấu nữa.
Khi bất lực như vậy, chẳng ai thấu hiểu. Chỉ có thể khóc, chỉ có thể đánh vào cái gì đó để xả giận, chỉ có thể gào lên, chỉ có thể làm tổn thương chính mình, rồi thầm nhủ không sao cả không sao cả, sẽ tốt thôi. Sau cơn mưa trời lại sáng, không sao đâu....
Và hàng ngàn lần như thế nữa, chợt nghĩ: Hay chết quách cho rồi, sẽ không có những điều này tồn tại, và mình sẽ không phải chịu đựng nữa thôi mà.
Chết.
Khi đến một giới hạn nào đó, chết là sự giải thoát tuyệt vời.
Có người nói " Sao nó lại muốn chết chứ? Chẳng phải bình thường nó vẫn ổn sao? Vẫn làm việc và ăn ngủ bình thường đó thôi! Đôi khi cũng có lúc giận dỗi nhưng nó đâu có đáng kể gì."
Không có nỗi đau nào là lớn nhỏ, là không đáng để tâm. Vết thương luôn luôn hiện diện, nó có thể lành sẹo và như thế mãi mãi, hoặc là tiếp tục bị đâm rách, vết thương mới thành cũ, cho đến khi hoàn toàn không còn một mảnh.
Tôi đã từng như thế, nhưng cảm ơn nhiều người đã kịp thời kéo tôi lại. Cảm ơn mọi người.
Tôi cảm thấy, nỗi đau đớn nhất là cô độc, và điều làm nên sự kinh hoàng nhất là sự bất lực.
Bất lực, luôn một mình, sống không ai quan tâm, chết không ai hay vì sao chết.
Chết không nhắm mắt.
P/s: Có thể Moka đang tụt mood nghiêm trọng nên nếu có hơi lố thì mọi người lơ đi ha. ^_^

Thinking Out Loud
/thinking-out-loud
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Văn Phạm
Tôi hiểu được cảm giác bất lực, chẳng hạn như tôi cũng bất lực vì không thể chữa khỏi được hoàn toàn căn bệnh trầm cảm nghiêm trọng của vợ mình, tôi biết nó sẽ theo cô ấy đến ngày cuộc đời cô ấy kết thúc, tất cả các bác sĩ và chuyên gia đều khẳng định như vậy...
Không ai trên thế gian này cân đo đong đếm được cảm xúc và nỗi đau của mỗi người, thế nên việc so sánh ai mệt mỏi hơn ai, ai đau buồn và chán nản hơn ai,... đều là chuyện nực cười lố bịch hết sức.
- Báo cáo

dahildu
That's a sad story... Hope you all can be side by side to the end of the road :'< I know that feelings...
- Báo cáo

Phan Nguyễn
Mọi Chuyện sẽ càng trở nên tồi tệ hơn khi bạn có vợ và công việc bắt đầu đi xuống
- Báo cáo

Moka-chứ-không-phải-mocha
Vâng, và bạn đang phải gánh trên vai tất cả trọng trách nặng nề của một người đàn ông đối với gia đình và sự nghiệp- 2 điều quan trọng nhất của một X men
- Báo cáo

Moka-chứ-không-phải-mocha
Tôi nghĩ là tôi nên nói ra vài suy nghĩ của bản thân về bài viết này.
Khi tôi viết bài này là lúc tôi đang bị tổn thương nặng, tôi cãi nhau với người tôi yêu và người ấy bỏ lại một câu "Tuỳ, muốn nghĩ sao thì nghĩ" làm tôi không biết phải hoá giải ra sao. Thật sự rất bất lực, tôi không chịu được sự quằn quại trong lòng, vì thế tôi đã chạy 5 vòng sân vận động lớn, muốn thay những dòng nước mắt thành những giọt mồ hôi trên người (Thật ra là tôi rất sĩ diện).
Vì thế tôi đã viết bài này, nhằm giải tỏa cảm xúc và gửi đến lời xin lỗi chân thành tới cô bạn gái của tôi. Những hành động của tôi đối với cô ấy lúc đó cũng giống như cách một số người bình luận ở đây nói về cái điều này. Có nhiều người bộc lộ sự bất lực của bản thân, họ rất đáng khen, vì đối mặt với những điều ấy thật sự rất khó khăn. Cảm ơn mọi người.
Nhưng có một số người lại bình luận rằng chúng ta cần phải đứng lên, cần phải tiếp tục sống vì cuộc đời vốn khó khăn,bla bla...
Quả là cuộc sống rất shit, nhưng nó cx rất the shit. Và con người chúng ta rất yếu đuối, không thể đùng phát mà đứng lên được sau mọi chuyện đau khổ. Bất lực không quá to tát, nếu như chúng ta mất sự tin tưởng và thấu hiểu. Các bạn nói rằng chúng ta sẽ ổn thôi là quá phiến diện. Chúng ta không hề ổn CHÚT NÀO HẾT. Tôi đãi nói mọi vết thương luôn hiện diện, cho dù sau này có thể chấp nhận nhưng nó vẫn luôn ở đó. Giống như một người bị nhục mạ về ngoại hình lâu dần họ sẽ chấp nhận rằng cuộc đời vốn bắt hình dong, nhưng không đồng nghĩa họ không biết đau. Có thể sau này họ có thể giải quyết, nhưng họ sẽ bị ám ảnh. Nên mình monh một số bạn không nên quá áp đặt những đạo lý chỉ có hiệu lực trên giấy vàn không có ý nghĩa ngoài đời thực vào những điều này. Không có bất cứ nỗi đau nào được phép đánh giá hay phán xét. Đơn giản vì nó đau, và nó không phân biệt đúng hay sai.
Bởi vì đó là bản ngã của con người.
Cuối cùng, Moka muốn nói rằng mình thực sự rất tức giận, nhưng mình vốn có thói quen sợ làm mích lòng người khác nên sẽ chỉ nói ám chỉ. Nhưng mà thế thì quá bất công đối với người thân của tôi, vì vậy tôi sẽ nói: ĐỪNG BAO GIỜ ĐÁNH GIÁ SỰ ĐAU KHỔ CỦA NGƯỜI KHÁC.
Xin cảm ơn.
- Báo cáo

Jayson
Bất lực nhất là khi bạn trong thấy một người đang làm điều xấu gì đó,bạn muốn giúp nhưng lại không đủ khả năng đành phải làm ngơ
- Báo cáo

Rùa Bèo Bọt
Bất lực là cái vòng luẩn quẩn
Thớt nói đúng, nhiều khi cố gắng vươn đến cái tốt đẹp hơn lại đang là sa chân sâu vào vũng lầy.
Vì cái tốt đẹp đó không giành cho mình, nó tốt đẹp theo định nghĩa của người đời chứ chưa chắc đã đúng với bản thân ta.
Thế nên tớ đã thôi vùng vẫy, go with the flow, mặc mẹ đời, ngưng đau khổ tuyệt vọng
Cảm ơn thớt về bài viết tâm huyết!


- Báo cáo

Moka-chứ-không-phải-mocha
Thật sự cảm ơn bạn. ^_^
- Báo cáo