Là ''được'' chứ không phải ''bị'', là chủ động để khóc, chứ không phải đợi chờ cho đến khi có một câu chuyện buồn bi đát, hay một tin tức kinh khủng nào đấy xảy ra thì mới được phép khóc.
Bản thân mình là người dễ xúc động và dễ thấy đồng cảm với những thứ xung quanh, mình dễ rơi nước mắt khi vô tình đọc những câu chuyện buồn hay khi xem những đoạn phim đầy cảm xúc. Thế nhưng, đến khi có những chuyện không vui xảy ra với mình thì mình lại cực kỳ khắt khe và khó tính với bản thân. Mình không cho phép bản thân được dễ dàng rơi nước mắt, bởi lẽ, mình luôn đánh đồng nước mắt là biểu hiện của sự yếu đuối, là dấu hiệu của sự từ bỏ.
Mình sợ rằng một khi rơi nước mắt cũng là lúc bản thân cảm thấy kiệt sức, mình sợ người khác cười chê, hay đúng hơn mình sợ thừa nhận và phải đối mặt với cái bản ngã yếu đuối của chính mình.
Chỉ cho đến khi 1h sáng hôm qua, khi mình chợt bật dậy lúc nửa đêm. Tự dưng, chả hiểu sao lúc đấy mình lại khóc, chả có chuyện gì quá kinh khủng xảy đến với mình, không có một tác nhân nào quá tệ đã xảy ra trong ngày hôm đó. Thế mà, nửa đêm, khi nằm trên sàn nhà, và nhìn khung cảnh căn phòng mập mờ dưới ánh trăng, nước mắt của mình lại chảy không ngừng.
Mình cứ khóc và khóc rất nhiều, khóc như chưa bao giờ được khóc vậy. Mình chợt nhận ra, đã lâu lắm rồi, mình không được khóc một trận như thế, khoảng thời gian qua, mình đã luôn phải ép bản thân vào một "cái khuôn", một cái khuôn để đúc ra một người vui vẻ, tích cực và mạnh mẽ trước mặt những người khác. Và rồi, giờ đây khi ngẫm lại mọi thứ, từ những vấn đề mình cho là nhỏ nhặt, từ những lời nói mà mình nghĩ chả có thể tác động gì đến mình, tất cả lại hợp sức và cùng ''tấn công'' mình. Mình chợt nhận ra, khi đấy, bên trong mình chứa đựng nhiều điều tủi hờn quá, mình cứ mãi cất giấu cho riêng mình những câu chuyện buồn, mình đóng chặt ''chiếc hòm'' của những cảm xúc tiêu cực và rồi mình tắt luôn ''cỗ máy'' sản sinh ra những giọt nước mắt.
<i>Photo by Kat J on Unsplash</i>
Photo by Kat J on Unsplash
Mình nằm trăn trở và khóc đến hơn nửa tiếng đồng hồ. Mình cứ nín rồi lại khóc, nín rồi lại òa lên. Như một đứa con vắng cha, như một đứa trẻ khát khao vòng tay chứa đầy hơi ấm của mẹ. Và như một con người chìm đắm sâu thẳm trong nỗi cô đơn giữa cuộc đời.
Mình như đang đối diện với chính con người thật của mình - một bản ngã với nhiều vết sẹo cần được chữa lành. Lúc đấy, mình mới thấy bản thân thật sự chẳng hề mạnh mẽ như mình nghĩ, và rồi thật điên rồ làm sao, khi mình lại nảy ra cái ý định nhảy xuống từ tầng 27.
Nhưng mà mọi thứ đều chớp nhoáng mà thôi. Những giọt nước mắt khiến mình hoảng loạn nhưng chí ít nó cũng là thứ tạm thời ''rửa trôi'' những suy nghĩ tiêu cực để khiến bản thân mình đủ lý trí.
Nước mắt không thể giải quyết được vấn đề, nhưng ít ra trong hoàn cảnh đó, mình dường như đã có thể ''gội rửa'' bản thân và tạm thời quên đi những tủi hờn và những nỗi buồn chất chứa. Mình thấy nhẹ nhõm hơn, tuy nhiên mình không thể bình thường trở lại ngay bởi lẽ mình biết những vấn đề vẫn còn ở đấy, nó chờ mình phải dũng cảm giải quyết, dũng cảm đón nhận. Thế nhưng khi đã được òa khóc sau một thời gian dài ''đóng băng'' mình dường như thoải mái hơn rất nhiều. Vậy nên, quả thật không thể nào xem thường sức mạnh của những giọt nước mắt.
Thực tế, các nhà khoa học đã phát hiện ra rằng khóc có thể có tác dụng ''tự làm dịu'' bản thân, cụ thể nước mắt giúp ta bình tĩnh, điều chỉnh cảm xúc và phần nào giảm đi đau khổ. Nghiên cứu đã chỉ ra rằng khi khóc ta đã kích hoạt hệ thống thần kinh đối giao cảm, điều này giúp mọi người cảm thấy thư giãn hơn.
Ngoài ra, nước mắt cũng giải phóng oxytocin và endorphin. Đây đều là những hóa chất làm cho con người cảm thấy dễ chịu và có thể góp phần xoa dịu nỗi đau cả về thể chất và tinh thần.
Vậy nên, thỉnh thoảng, hãy cho phép bản thân được khóc. Tìm một nơi mà bạn cảm thấy an toàn, bạn có thể một mình ở đấy hoặc đồng hành cùng một ai đó mà bạn cảm thấy tin tưởng để có thể thoải mái rơi nước mắt. Khi đấy, hãy cứ khóc thật thỏa thích nhé. Nước mắt chả thể hiện sự yếu đuổi đâu, chỉ có ai không dám khóc, không dám để cho những giọt nước mắt rơi đúng thời điểm thì mới là biểu hiện của sự yếu đuối.
Cơ mà khóc thì khóc, sau đấy cũng cần phải bình tĩnh để đủ dũng cảm tiếp tục đương đầu với cuộc sống. Khóc có thể giúp bạn giải tỏa được tinh thần nhưng chắc chắn không thể ''cầm tay chỉ việc'' để giúp bạn biết phải làm gì tiếp theo.
Hôm đấy, sau khi đã ''làm mình, làm mẩy'' và thả mình ngập tràn trong ''ao hồ'' nước mắt thì cuối cùng mình cũng chịu ngưng lại. Tuy nhiên, mình vẫn không thể ngủ được và cứ nằm trăn trở mãi, vậy nên khi đấy, mình lấy điện thoại, mở ứng dụng ghi âm và rồi mình thuật lại những điều đã xảy ra với mình cho cô bạn mà mình quý mến. Tự dưng khi có thể nói ra, có thể chia sẻ với một ai đó, mình thấy nhẹ lòng hơn. Và rồi mình chìm vào giấc ngủ khi nào chả hay.
Vậy nên, bên cạnh việc tập thả trôi nước mắt, cũng đừng quên tập chia sẻ nhiều hơn. Thỉnh thoảng hãy mở lòng với những người bạn yêu mến, hãy tâm sự và chuyện trò nhiều hơn về những nỗi đau bạn đang gặp phải. Mình thừa nhận bản thân cũng chỉ mới là một đứa học sinh vỡ lòng trên hành trình này thôi, còn rất nhiều thứ mình cần phải sửa đổi và tập làm quen. Thế nhưng mình đang cố gắng không ép bản thân phải sửa đổi ngay lập tức, thay vào đó mình đang từng bước thay đổi. Hy vọng rằng một ngày nào đó mình có thể tự do để nước mắt tuôn rơi và mong rằng cậu cũng có thể làm được điều đó nhé.
Cảm ơn mọi người đã ạ ^^.
“Cry. Forgive. Learn. Move on. Let your tears water the seeds of your future happiness.” — Steve Maraboli