Có người bảo: "thời gian không phải thuốc đặc trị để mọi nỗi đau...".
Chắc có lẽ vậy, thời gian trôi qua không phải là để quên đi mà để học cách chấp nhận nỗi đau quá khứ và dấu kín nó vào ngăn tủ trong tâm trí ta.
Tình yêu đẹp nhất vẫn là cái thời sinh viên đó em, anh đói em nấu cơm anh ăn, em mệt anh cõng em về tận KTX, em bực có người chỉ ngồi im lặng lẽ nghe em kể chuyện. Có lúc em bệnh sốt xuất huyết anh bỏ cả học chỉ để đi chợ nấu cháo thịt bằm chăm bẵm em từng chút một... Còn, còn nhiều lắm mà người đã vội quên. 
Giờ đây anh dặn lòng mình đừng an ủi bản thân, thời gian sẽ phai nhòa tất cả và Có chăng theo năm tháng, người ta quen dần với việc trái tim mình không còn nguyên vẹn.
Và khi người ta đủ già để biết không phải cứ sau mưa là trời sẽ nắng, là sẽ có cầu vồng, là chỉ cần mỉm cười thật tươi, từ từ đâu sẽ lại vào đó và lại tiếp tục hành trình đời mình.
Những thứ vốn không phải của mình, thì có cố gắng đến bao nhiêu, mãi mãi cũng chẳng thuộc về mình…
Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ
Có yêu đâu mà chẳng rời nửa bước
Cũng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế sẽ trở thành khập khễnh
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những phút vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tư khắn khít bước song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt có đôi

Không thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc có một bên phải trái
Nhưng anh yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bởi một bước đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia

Cuộc đời ta mãi mãi chẳng xa lìa
Mất một chiếc, chiếc kia vào sọt rác
Hay cố lê bên những gì phế thải
Sống âm thầm nơi xó góc tối đen

Rồi ngày kia buồn chán không ánh đèn
Chiếc còn lại cũng ra đi vĩnh viễn
Ngày ra đi không một người đưa tiễn
Nhưng vui lòng vì gặp lại chiếc kia

Một nơi xa hai chiếc chẳng chia lìa
Vì đã thoát khỏi cảnh đời ô trọc
Không hơn thua ghét ghen hay lừa lọc
Bước song hành một dạ đến ngàn thu
[ Nguyễn Trung Kiên ]


Lật trang ký ức xưa,...nơi chúng mình từng là của nhau.